Mục lục
Quang Chi Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta nói : "Khả Trát thúc thúc, ta cũng không cầu ngài tha thứ ta mà chỉ mong ngài giải thoát cho ta đi, ta biết, ta đã phạm trọng tội . Địch sư phụ thế nào rồi ?"

Qua nửa ngày, Khả Trát mới lên tiếng : "Ngươi cứu mạng ta một lần, lại giúp ta đoạt được ngôi vị hoàng đế, còn có nhiều người bảo vệ ngươi như vậy, làm sao ta giết ngươi được, nhưng lần này ngươi phạm phải trọng tội, bây giờ chỉ có thể đem ngươi nhốt ở chỗ này, nếu cần cái gì ngươi cứ nói với nữ tử kia, ngoại trừ không thể thả ngươi đi ra ngoài, còn đâu, ta đều có thể tận lực thỏa măn ngươi. Bởi vì ngươi quá mạnh mẽ nên ta đã để cho bọn họ phong ấn ma pháp của ngươi, còn cho ngươi ăn Nhuyễn cốt tán, đảm bảo ngươi không có khả năng chạy trốn. Có lẽ, nhiều năm sau khi Mã Khắc kế thừa vị trí của ta, sẽ thả ngươi ra. Địch viện trưởng hẳn là không có gì đại ngại, chỉ là có chút nộ khí công tâm thôi, ở trong lòng lão ngươi là hy vọng của lão, cũng là niềm kiêu hãnh của lão, nhưng còn bây giờ thì sao, ngươi nhìn lại ngươi xem, vì tư tình nhi nữ mà bỏ qua tất cả. Đây là mật thất dưới thân vương phủ của ta, ngoại trừ ta, không có ai biết nơi này, hơn nữa, phía trên còn có trọng binh trấn giữ. Ta không muốn để những người quen ngươi đến thăm ngươi, ta sẽ không tái phạm sai lầm như trước, ngươi cứ ở đây đi."

Trách sao ta không thể cử động được, nguyên lai là như vậy . Xem ra không thể nói chuyện có cảm tình với quân vương được, nếu hắn giết ta, ta ngược lại sẽ không trách hắn, hắn làm như vậy khiến ta càng tuyệt vọng . Ta thở dài, nói: "Ta xin lỗi Địch sư phụ, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp lão nhân gia. Tạ ân ngài đã tha chết. Bệ hạ."

Khả Trát bất đắc dĩ nói: "Ta biết ngươi sẽ trách ta, nhưng ngươi phải biết rằng, ta là Ngải Hạ quốc vương, ta phải phụ trách dân tộc của ta, thực lực của ngươi quá mạnh mẽ, ta thực sự không muốn tạo cơ hội cho ngươi đầu khứ Ma tộc, ngươi hiểu chưa ?"

Ta biết, cho dù ta cam đoan với hắn ta sẽ không đầu kháo Ma tộc thì chắc chắn hắn cũng sẽ không tin , ta cũng không lên tiếng nói gì nữa, hình như hắn còn muốn nói cái gì đó.

Khả Trát nói tiếp: "Bây giờ, Ngải Hạ đã cùng Tu Đạt, Đạt Lộ hai đại vương quốc liên thủ cùng phái viện binh đến Tư Đặc Luân yếu tắc, có lẽ, tương lai không lâu nữa, chiến tranh sẽ lan ra cả đại lục . Ngươi cứ ở chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi trước đây , có thời gian, ta sẽ trở lại thăm ngươi."

Ta hô: "Chờ một chút, bệ hạ, ngài có bắt được Mộc Tử bọn họ không ?"

Khả Trát thở dài, nói: "Ngươi thành công rồi đó, hai người Ma tộc kia đã đào thoát ."

Ta nhất thời mừng rỡ, ta không có hy sinh vô ích, Mộc Tử rốt cục đã thành công thoát hiểm rồi.

Thạch bích lại vang lên tiếng khoá, Khả Trát rời đi.

Tâm ta vui mừng muốn gào lên, mặc dù Khả Trát thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng muốn bảo vệ tánh mạng ta. Một lần lại thêm một lần nữa ta thử thăm dò, muốn thúc dục ma pháp lực trong cơ thể, thế nhưng phong ấn thật sự quá chắc chắn, ngoại trừ có thể cảm giác được trong cơ thể một tia thánh kiếm năng lượng còn đâu không hề có ma pháp ba động. Nhuyễn cốt tán chẳng những cấm chế đấu khí của ta, còn khiến ta không có khí lực để sử dụng phá ma phong của long tộc nữa, bây giờ, ta hoàn toàn đã là một phế nhân.

Một ngày, hai ngày, ba ngày ……

Không biết qua bao lâu, ta đã hoàn toàn buông xuôi tất cả, nếu có người gặp ta lúc này, sẽ phát hiện so với trước kia ta gầy hơn rất nhiều, sắc mặt tái xanh đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết ta còn có thể kiên trì bao lâu.

Ngày hôm nay, Khả Trát quốc vương lại tới.

Sắc mặt hắn rất trầm trọng, âm trầm nhìn ta, ta hỏi: "Làm sao vậy, bệ hạ, xảy ra chuyện gì sao ?"

Khả Trát gật gật đầu, nói: "Ma tộc cùng Thú nhân tộc liên quân đã bắt đầu tấn công Tư Đặc Luân yếu tắc."

Ta kinh hãi, chẳng lẽ Mộc Tử không thể khuyên cha nàng thôi không xâm lược sao? Ta vội hỏi : "Tình hình bây giờ thế nào rồi ?"

Khả Trát nói: "Hôm qua, chúng ta đã phái ra ma pháp sư quân đoàn số 12, số 7, số 4 đi tăng viện, do Long viện trưởng dẫn đội."

Ta hỏi: "Sức khoẻ Địch sư phụ có khá hơn không ?"

Khả Trát lắc lắc đầu, nói: "Cụ thể tình huống thế nào ta cũng không biết, lão vẫn chưa làm việc như bình thường ."

Ta gật gật đầu, nói: "Phiền ngài sau khi trở về giúp ta đi thăm lão nhân gia một chút. Ngài lần này tới tìm ta, có phải là có chuyện đúng không ?"

Khả Trát kinh ngạc nói: "Ngươi quả là thông minh a, ai, nếu ngươi không có phản bội loài người thì thật là tốt. Mối lo lắng nhất của ta cũng không phải Tư Đặc Luân yếu tắc, dù sao nơi đó còn có phòng ngự chắc chắn, ta sợ nhất là Ma tộc xâm lấn phía sau yếu tắc, đến bây giờ chúng ta vẫn không biết bọn chúng làm thế nào để có thể đến Đông đại lục được. Ngươi đã ở một thời gian dài cùng yêu nữ Ma tộc kia, lần này ta tới, là muốn hỏi ngươi, có biết bọn họ làm thế nào đến đây không ?"

Ta nói : "Ta biết, Người Ma tộc thông qua truyện tống ma pháp mà tiến tới, nhưng ngài không cần lo lắng, bởi vì, phải có năng lực của ma đạo sư mới có thể dẫn người tới hơn nữa còn tổn hao nguyên khí, mà lần ám sát trước đã khiến lượng ma pháp sư của bọn họ chịu tổn thất rất lớn, cho dù có thể truyện tống, cũng không thể được bao nhiêu người." Dù sao ta cũng là loài người, ta đương nhiên không mong Ma tộc xâm lược tới đây, như vậy, sẽ khiến rất nhiều sinh linh đồ thán.

Khả Trát thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trường Cung, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết tin tức tốt này, nếu vậy thì ta an tâm rồi. Ngươi nghỉ ngơi đi." Nói xong, liền quay đầu đi mất. Xem ra, hắn hoàn toàn là vì tìm hiểu tin tức mà đến.

Ma tộc đã bắt đầu tiến công rồi, không biết tình hình tiền tuyến như thế nào. Mộc Tử không biết tham gia tràng chiến tranh này không. Bất luận kết quả thế nào đã không còn quan hệ tới ta nữa, ta như một người đã chết.

……

Ba ngày sau, khi ta đang ăn bữa trưa, đột nhiên, bên người nhấp nhoáng một đạo cường quang, thời gian dài sinh tồn trong bóng đêm nhất thời trước mắt ta có một mảnh trắng xoá, ta vội nhắm mắt lại.

Bạch quang từ từ tan mất, ta nheo mắt lại, phát hiện trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một hắc y nhân bịt mặt.

Ta hỏi: "Ngươi là ai, tại sao lại muốn đến nơi này ?"

Người bịt mặt bỏ chiếc khăn đen che mặt ra, nói: "Trường Cung, là muội, muội tới cứu huynh ."

Ta chú ý nhìn lại, là Hải Thủy, ta nhất thời thất sắc, nói: "Hải Thủy, tại sao muội lại tới đây, mau rời khỏi đây đi, nếu như bị phát hiện muội sẽ có vẫn đề đó."

Hải Thủy buồn bả cười, nói: "Huynh có thể xả mệnh đi cứu Mộc Tử tỷ tỷ, tại sao muội lại không thể cứu huynh được ?"

Ta hỏi: "Tại sao muội lại tới đây được, Khả Trát nói nơi này chỉ duy nhất hắn biết thôi cơ mà."

Hải Thủy nói: "Huynh đã bị giam gần hai tháng rồi, trong hai tháng này làm các vị sư phụ lo gần chết. Huynh biết không ? Bởi vì huynh, mấy vị sư phụ đều đang bị bệ hạ giám thị, chỉ sợ bọn họ tới cứu huynh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK