Xin chào, ta là trường cung uy, chủ tu quang hệ ma pháp, đang học năm hai, huynh là...?" ta đáp.
"Ta là Hải Nhật Tinh, ngươi và cái đuôi kia là bạn hữu đúng không?" Hải nhật chỉ vào mã khắc.
Ta do dự một chút, "Đúng thế, chúng đệ là bạn hữu."
"Thế có phải những thương tích trước kia của hắn đều do ngươi chữa đúng không?" Hải Nhật truy vấn ta.
"Oa, có thể coi là thế!"
"Đúng là đúng, không đúng thì không đúng, có thể cái gì nữa!"
"Đúng, chính là ta dùng khôi phục ma pháp quang hệ trị liệu cho hắn."
"Ta hôm nay sẽ xem ngươi tự trị thương cho mình như thế nào đây." Nói xong, Hải Nhật Tinh tự thân toát ra một khí thế cường đại. "Ta cùng với ngươi tỷ thí một chút."
Trong lúc Hải Nhật đang không ngừng bức bách ta thì Mã Khắc so với ta cũng chẳng tốt hơn là mấy. Hải Nguyệt người ta căn bản là không để ý tới hắn thế mà hắn vẫn còn liều mạng cố gắng pha trò cho người ta cười.
Bên cạnh Hải Nguyệt có một nữ sanh năm ba mắng hắn: "Cái đồ hồng mao niên cao, đừng có lẽo đẽo theo hải nguyệt của chúng ta được không, tự nhìn mình đi, cóc ghẻ lại đòi ăn thịt thiên nga !"
Mã Khắc không có cách nào đành trả lời: "Ta chịu thôi, ai bảo ta lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì đã chung tình rồi chứ!" Tiểu tử này da mặt quả thực không phải bình thường, có một không hai. Phục luôn.
Hải Nguyệt chợt nói: "Ngươi phiền phức quá, ngươi chẳng lẽ không thể không quấn lấy ta hay sao. Ngươi còn nhỏ đã xấu như thế, về sau lớn lên còn không phải trở thành hoa hoa công tử hay sao."
Nghe được Hải Nguyệt nói, Mã Khắc lập tức giống như là nghe thấy tiếng hoàng oanh vậy, cho nên về nội dung câu nói thì...
Nhìn thấy ánh mắt hắn biến thành một mảnh tâm trạng, hơn nữa cũng không nói gì cả, Hải Nguyệt không nhịn được nói: "Uy, ngươi có nghe ta nói cái gì không thế!"
"A! cái gì, Uh, hải nguyệt vừa nói cái gì thế."
"Ta nói ngươi phiền quá... " Hải Nguyệt tức giận hét lên thật lớn.
Mã Khắc ha ha cười: "Ta cam đoan ta đối với Hải Nguyệt chung tình cả đời, từ nay về sau nhất định không thích nữ sanh khác, được không."
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Hải Nguyệt đã tức giận tới nói không nên lời nữa rồi. Đúng lúc đó Mã Khắc cũng phát hiện bên này của ta cũng không ổn. "Di, lão đại, ngươi với Hải Nhật đại ca đang làm gì vậy a!"
"Ai là đại ca của ngươi. Nói mau, ngươi có đáp ứng tỷ thí với ta hay không Trường Cung." Câu trước Hải Nhật là nói với Mã Khắc, còn câu sau tự nhiên là nói với kẻ đáng thương ta rồi.
"Hải đại ca, đệ xin bái người làm đại ca, đệ xin làm tiểu đệ của đại ca được chưa, người không được khi dễ học đệ nha."
Mọi người đều đổ. " Kẻ kia thật sự là cái đồ thùng cơm a, thật không có chí khí."
"Chí khí cái con khỉ, chí khí đáng bao nhiêu tiền chứ, chỉ có mạng nhỏ mới trọng yếu a." Ta nghĩ thầm.
Tới Mã Khắc cũng chẳng thể ngẩng đầu lên được. "Oa, ta không có lão đại như ngươi, quả thực là kẻ bỏ đi mà."
Ta tiến đến túm lấy Mã Khắc: "Tiểu tử ngươi còn có mặt mũi nói nữa, nếu không phải vì ngươi thì ta đâu có bị người khác bức tỷ thí chứ?" Mã Khắc chịu không thể nói được.
Đúng lúc này, Hải Nhật nói ra một câu làm giấc mộng chạy trốn của ta hoàn toàn bị tiêu diệt: "Không muốn tỷ thí hả, thế thì ngươi hãy làm cái bao cát cho ta tập đánh đi. Ta chẳng để ý tới cái gì gọi là thanh danh, cũng chẳng để ý tới việc có khi dễ học đệ hay không. Ta cứ nhìn thấy ai không vừa mắt là muốn đánh." Nói đoạn hắn vươn cái nắm tay to xù của mình ra trước mặt ta.
Xong rồi, xong cả rồi, xem ra là chạy không được nữa rồi. Đành phải tỉ thí thôi, tối thiểu tỷ thí thì sẽ không bị đánh chết a! Ta không còn cách nào đành nói: "Được rồi, ta tiếp thụ tỷ thí của ngươi."
Một đoàn người kéo nhau đi vào sân huấn luyện, do những người khác bày ra kết giới bảo vệ. Ta và Hải Nhật đi tới giữa sân. Ta biết là không thể tránh được nữa, đành phải tới thôi!
"Tới đây" Ta vung tay tại không trung một cái, lập tức giữa không khí xuất hiện một khe hở, ta thò tay vào đó lấy ra ma pháp trượng mà từ trước tới nay đều chưa dùng tới ( không gian cất giữ - không gian hệ trung cấp ma pháp ta vừa mới học được không lâu, vì để thuận tiện đem ma pháp trượng vứt vào trong đó, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới nó rồi )
Hải Nhật có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi cũng học cả không gian ma pháp."
"Ta thứ tu là không gian ma pháp" Ta lãnh đạm trả lời, dù sao cũng không tránh được thì cũng chẳng cần giả vờ vô dụng nữa, dứt khoát phải cứng rắn một chút, ai sợ ai chứ.
Ta không chần chờ, trước tiên gia trì cho mình một quang lăng thuẫn phòng ngự cái đã. Dưới tác dụng bổ trợ của pháp trượng xung quanh ta xuất hiện một màn sáng dày đặc quang nguyên tố. Ta đã chuẩn bị tác chiến đầy đủ rồi.
"Tốt, cho ta xem tiểu tử ngươi rốt cuộc có thực lực thế nào mà dám xía vào việc của ta." Hải Nhật đưa khí thế lên tới đỉnh cao, ám niệm chú ngữ, vung tay lên phát ra một liên hoàn hỏa cầu phóng tới phía ta. Ta biết hắn mới chỉ là thăm dò công kích mà thôi. Bình tĩnh dùng "di chuyển tức thời" chuyển di tới phía sau Hải Nhật rồi đáp trả lại cho hắn một Tiễn QUang. Có thể là hắn chuẩn bị không đủ hay là đối với mình quá mức tin tưởng nên không né tránh liền bị tiễn quang của ta đánh trúng. Bất quá sơ cấp công kích ma pháp của ta cũng không gây ra thương tổn gì với hắn cả, lập tức bị hỏa thuẫn của hắn phá giải, nhưng cũng dọa cho hắn một trận.
Xem ra ta cũng hơi coi thường ngươi" Hải Nhật nói xong tự cấp cho mình một Tật Phong Thuật, lập tức giống như một cái bóng lướt qua lướt lại. Bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, Tật Phong thuật của hắn rất nhanh, không kém gì so với "di chuyển tức thời" của ta chút nào. Ta chỉ có thể nhìn thấy một chút cái bóng của hắn mà thôi. Thực Lực của hải nhật lại mạnh như vậy, một sơ cấp ma pháp trong tay hắn có thể có uy lực ngang ngửa với một trung cấp ma pháp. Không thể tưởng tượng nổi. Phỏng chừng nếu so tốc độ với hắn thì ai cũng không làm gì được ai, bất quá hắn dùng ma pháp mà hắn đang ngâm xướng có vẻ không nhỏ, bây giờ ta chỉ có thể lấy tĩnh chế động mà thôi.