Thật không nghĩ tới cuối cùng lại có kết quả tốt vậy, giống như diễn kịch a, ta và cường đạo thành bằng hữu.
Vị Mông tiên sinh gặp nhìn thấy ta và thủ lĩnh hóa cừu thành bạn trong lòng đau khổ không cần phải nói, hắn không ngừng tự mắng chửi mình lại không có nhãn lực như vậy. Mau chóng đi tới hắn không dám tìm ta, liền chạy tới bên Long Mãnh vẻ mặt cầu khẩn nói: "Long Mãnh a, nhờ ngươi xin với đại ma pháp sư Trường Cung giúp chúng ta nói mấy câu đi, xin vị đại ca thủ lĩnh buông tha cho chúng ta với. Đám tài vật này nếu mất đi thì tổn thất quả quá lớn."
Long Mãnh khinh bỉ nhìn hắn, lạnh lùng nói; 'Quá muộn rồi. Ai khiến các ngươi không tin tưởng Trường Cung, trách ai giờ chứ, chỉ có thể tự trách mình thôi. Ta giờ không có mặt mũi nói giúp các người đâu."
"Vâng, vâng, tất cả đều trách ta không có mắt. Đây đều do ta quá ích kỉ, đáng tiếc cho các thương nhân khác, có rất nhiều người sau tổn thất lần này sẽ tán gia bại sản. Cầu xin ngươi mà, giúp chúng ta với." Mông tiên sinh đã nước mắt ròng ròng rồi.
Long Mãnh mặc dù bề ngoài là một kẻ thô hào nhưng trong nội tâm cũng phi thường thiện lương. Hắn thấy Mông Tiên sinh , một đại nam nhân giờ nước mắt ngắn nước mắt dài thì trong tâm không khỏi mềm nhũn, đành phải nói: "Thôi, được rồi, đừng có như vậy nữa. Ta đi thử xem, nhưng cũng không thể cam đoan Trường Cung hắn sẽ đáp ứng đâu."
"Cám ơn, cám ơn, ngươi thật sự là người tốt."
Ta ở bên cạnh cũng sớm nghe qua đoạn đối thoại của bọn họ. Trong lòng ta ngẫm nghĩ. Thương nhân họ cũng không dễ dàng a, cũng phải sinh tồn mà. Thôi bỏ qua, cũng chỉ trách bọn chúng có cái nhìn tầm thường mà thôi.
Không chờ Long Mãnh mở miệng ta đã cướp lời: "Được rồi, Long Mãnh, ngươi cũng không phải nói, ta thử qua bên đối phương cầu tình thử xem."
Ta đi đến trước mặt thủ lĩnh đang kiểm tra tài vặt, ngại ngùng nói: "Thật sự là không tốt, đệ muốn phiền đại ca một chút."
Thủ lĩnh hào sảng nói: "Có gì khó nói chứ, cứ nói đi."
"Là như thế này, đại ca xem, đám thương nhân này cũng không dễ dàng. Các vị có thể tha cho bọn họ một chút được không. Dù sao đây là lần nhận nhiệm vụ dong binh đầu tiên của ta, ta cũng không muốn đi nửa đường."
Thủ lĩnh lắc lắc đầu, khó xử nói: "Khiến chúng ta nhổ đám thịt đã tới miệng rồi có lẽ không thể rồi. Ngươi vì sao phải giúp chúng chứ, không thấy vừa rồi bọn chúng bỏ mặc ngươi sao. Bọn chúng một chút cũng không tin tưởng ngươi, hà cớ gì ngươi còn giúp bọn chúng chứ."
Ta cũng cảm thấy rất khó xử, thở dài: "Không có cách nào a, thứ nhất bọn họ là của đệ, thứ hai bọn họ cũng có cha mẹ vợ con, đệ chỉ hy vọng mọi người không tuyệt tình. Đệ biết các người cũng có nỗi khổ nhưng đây cũng vì lưu lại hậu lộ cho mọi người mà."
Thủ lĩnh sắc mặt trầm xuống, âm thầm nói: "Ngươi đây là uy hiếp ta sao?"
Ta giương mắt nhìn hắn, một chút cũng không nhường: "Đệ tịnh không dám uy hiếp mọi người, chỉ hy vọng đại ca đáp ứng thỉnh cầu này của ta mà thôi. Sau này đệ nhất định sẽ trả lại tình người này của huynh."
Dưới ánh mắt kiên định của ta, hắn dần dần cũng mềm đi. Than nhẹ một tiếng, đành phải nói: "Thật không có biện pháp, nhưng mà ta rất thích tính cách của ngươi. Ta có thể đáp ứng ngươi tha cho bọn chúng, nhưng không phải toàn bộ, ta muốn một nửa tài vật. Nhiều huynh đệ đi theo ta như vậy ta không thể khiến chúng trở về tay không, hơn nữa, ta còn có một điều kiện."
Câu trả lời của hắn khiến ta rất hài lòng, đám gian thương này cũng nên chịu một chút giáo huấn, như thế là tốt nhất. Ta cười nói: "Đệ xin cảm ơn đại ca. Điều kiện gì đại ca cứ nói đi, chỉ cần đệ có thể làm được nhất định sẽ tận lực."
"Điều kiện của ta rất hà khắc đấy, ngươi phải chuẩn bị trước trong lòng đi, đừng có rút lời đấy, nếu không ước định vừa rồi sẽ uổng phí.
Ta cũng hơi căng thẳng, cắn răng: "Đại ca cứ nói đi, chỉ cần đệ làm được thì nhất định sẽ làm." Hắn cố ý khó xử ta sao? Không phải muốn cánh tay hay là cái chân của ta đấy chứ.
Hắn cười ha ha, nói: "Điều kiện của ta chính là...." hắn cố ý kéo dài thanh âm như muốn trêu trọc ta vậy, "... là muốn mời ngươi lên sơn trại của ta làm khách."
Nghe xong hắn nói ta giống như quả cầu xì hơi vậy, thiếu chút nữa nhuyễn xuống đất luôn. Ta đổ, ta đổ luôn a, đây cũng tính là điều kiện a, quá đơn giản.
Ta hư nhược nói: "Lão đại, ta phục rồi."
Hắn kinh ngạc nói: "Như thế nào, ngươi không muốn đến chỗ chúng ta làm khác hả, thôi vậy, ước định hủy bỏ."
Ta vội vội vàng vàng nói: "Không, không, đệ nguyện ý đi, đệ cũng muốn đi xem chỗ của các người là hình dáng gì. Đại ca có phải muốn dọa chết đệ đấy chứ?"
Hắn đột nhiên vui vẻ cười ha hả: "Ha ha, ngươi cũng đã bị ta lừa rồi, lúc này coi như ta đã báo thù xong rồi ha ha."
Ta cũng chẳng nói lên lời nữa.
Dưới sự chấp thuận của thủ lĩnh, đạo phỉ trả lại một nửa tài vật cho đám thương nhân. Đám thương nhân kia quả thực cảm kích ta vô cùng, ta không để ý tới chúng nữa, chỉ nói lại với Long Mãnh điều kiện vừa rồi của thủ lĩnh thôi. Bảo bọn họ hộ tống thương đọi đi Tu Đạt trước, ta phải tới sơn trại làm khách ít ngày.
Ngay từ đầu Long Mãnh cũng phản đối nhưng vì ta không ngừng cam đoan đạo phỉ tuyệt đối sẽ không thương tổn ta hắn mới đáp ứng. Hắn nói, từ nay về sau , bảo ta nhất định phải an toàn tới Tu Đạt vương quốc. Trong lúc vô ý nhận nhiều tiểu đệ như vậy ta cũng có một chút không quen. Ta nói với hắn sau này khi tới Tu Đạt nhất định sẽ đi tìm họ.
Nhìn Long Mãnh đi xa, ta quay đầu lại nhìn thủ lĩnh, cười nói: "Lão đại, chúng ta cũng đi thôi. Đúng rồi, đệ còn chưa biết đại ca tên gì, đệ gọi là Trường Cung Uy, năm nay 16 tuổi, sắp 17 tuổi rồi."
"Bọn chúng gọi ta là chiến hổ, ngươi cũng cứ gọi ta vậy đi, tên của ta trước kia không cần nhắc lại nữa. Ta năm nay 29 tuổi, lớn hơn ngươi, làm đại ca của ngươi chác có thể chứ."
Ta trong lòng thầm nghĩ, xem ra hắn có một quá khứ không muốn nhắc tới, cũng không cần nói nữa, ta trả lời: "Đương nhiên rồi, vốn huynh vẫn là đại ca mà. ĐI thôi, để đệ xem hang ổ của mọi người nào." Nói rồi ta thúc dục một đạo phỉ nhường ta một con ngựa, phi tới phía trước.
"Ngươi biết đường hả? phải để ta dẫn đường chứ." chiến mã của Chiến Hổ cũng triển hiện thần tuấn, một chút đã phi tới bên cạnh ta, sóng vai mà đi.
Hang ổ của bọn họ ở một ngọn núi nằm giữa 2 nước Ngải Hạ và Tu Đạt. Nói là ổ thổ phỉ cũng được nhưng trông nó giống một cái thôn lớn hơn, mà Chiến Hổ hiển nhiên chính là thôn trưởng. Khi nam phụ lão ấu trong thôn nhìn thấy đạo tặc đoàn mang về vô số tài vật thì họ giống như nghênh đón đại anh hùng vậy, hô hào ầm ĩ.
Đạo phỉ thôn này quy mô không hề nhỏ. Dãy núi xung quanh trở thành tường thành của bọn họ, thôn nhỏ nằm lọt thỏm giữa trong lòng núi, là một thung lũng nhỏ. Cả thôn trang hòa cùng chung dãy núi làm thành một thể, nhất mực thông nhau, nếu không biết là tổ thổ phỉ còn cho đây là một thế ngoại đào viên nữa.