-Oa, ngươi thật là xấu. Xấu không phải là một cái tội, nhưng ngươi dọa người như vậy là không đúng, ngươi có thể đi rồi.
Tức chết ta được, tuy nhiên ta cố nén tức giận, cắn răng đi thẳng về phía Ma Đô.
Làm như thế nào mới có thể cứu được đại ca bọn họ đây… trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân cái đã.
Hai giờ trôi qua, ta phẫn nộ đi khắp các ngõ hẽm, tuy nhiên không có một lữ điếm nào nguyện ý cho ta trọ cả. Bọn họ đều lấy lí do là sợ ta dọa khách nhân của họ. Ta có thật sự là xấu như vậy không?
Chính là lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng ồn ào kì lạ. Ta tò mò đứng lên, đi về hướng phát ra tiếng ồn đó, chỉ thấy có rất nhiều người đang vây quanh xem cái gi đó.
Ta bước tới. Thì ra là tấm bảng thông báo của hoàng gia, phía bên dưới còn có vài tên quan binh ngồi ở nơi này. Trước mặt bọn họ bày ra một cái bàn bạc không biết dùng để làm gì.
Ta nhìn kỹ hoàng bảng, thì ra là hoàng cung chiêu tạp dịch. Ta trong long máy động, đây là một cơ hội tốt, có thể dò xét xem đại ca bọn họ bị giam giữ ở nơi nào. Cũng có thể len lén trộm nhìn Mộc Tử. Ta hiện tại bộ dạng như thế này không thể đi gặp nàng trực tiếp được, nhưng có thể nhìn nàng một chút cũng đáng lắm mà.
Ta chen vào, mọi người thấy những vết sẹo trên người ta ai cũng cau mày nhượng lối cho ta qua. Ta đi lại cái bàn phía trước nói:
-Ta muốn đi làm tạp dịch.
Người có vẻ như là người cầm đầu của cuộc khảo hạch vừa ngước đầu lên thì kinh ngạc thiếu chút nữa té từ trên ghế té xuống, hắn phẫn nộ quát:
-Với cái bộ dáng quỷ của nhà ngươi mà muốn vào làm việc trong hoàng cung sao, thật là nực cười, thật là nực cười mà.
Ta nhất thời giận dữ, thật muốn phát ra một đạo quang nhân kết liễu hắn cho rồi. Nhưng vì cứu dại ca bọn họ, ta không được nhưng cũng phãi dè lửa giận xuống rồi cười nói:
-Quan gia, van cầu ngài, tiểu nhân chỉ muốn có một chỗ để che thân mà thôi, thù lao bao nhiêu cũng không quan trọng.
Tên binh lính nọ đứng lên, trợn mắt nhìn ta nói:
-Nhìn cái dáng quỷ của nhà ngươi là thấy ngứa mắt rồi. Đi cho nhanh một chút nếu không đại gia sẽ không khách khí đâu.
-U, quân gia, ngài hãy bớt giận đi.
Một âm thanh kiều mị từ phía sau truyền tới.
Ta quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là tiểu Nhu, không biết nàng từ lúc nào chạy ra khỏi người ta biến thành hình dáng của Ma Tộc.
Mọi người chung quanh, đương nhiên, kể cả mấy tên quan binh đều giương con mắt lên dòm. Tên quan binh cầm đầu thì thào nói:
-Cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm đó.
Nước miếng theo khóe miệng hắn chảy ra.
Tiểu Nhu đi tới đúng bên cạnh ta, khoát lên vai ta nói:
-Quân gia, ca ca của ta làm sao vậy, không cho người ta một chén cơm ăn sao? Ta biết ngài tâm địa thiện lương, đáp ứng cho hắn đi có được không
Tên quan binh nọ nhìn tiểu Nhu nói:
-Nhưng hắn đích thực là xấu quá mà.
Tiểu Nhu đột nhiên khóc thét lên, vừa khóc vừa nói:
-Quân gia, chúng ta huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, nếu ngài không cho ca ca ta đi, ta đây cũng không muốn sống nữa.
Tên quan binh nhất thời trợn tròn mắt, vội vàng nói:
-Vậy để ta xem có chức vụ nào thích hợp với hắn hay không.
Nói xong lật tay lấy quyển danh sách ra.
Bên cạnh hắn, một tên quan binh nhắc nhở:
-Trong nhà bếp còn một thiếu một chân bửa củi, cho hắn làm việc ở đó dù sao cũng không có ảnh hưởng gì tới nội cung cả.
Tên quan binh nọ gật đầu nói:
-Được rồi, Cho hắn vào cung bửa củi đi. Tiểu mỹ nhân, ngươi hài lòng rròi chứ. Ca ca giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi cảm ơn ta như thế nào đây.
Chứng kiến sắc mặt của hắn ta thật muốn phun một bãi nước miếng, quả thật so với ta hoàn toàn ác tâm.
Tiểu Nhu xuất một cái mị nhãn nói:
-Tối nay, cửa thành Nam gặp lại, suất câc, ta đi trước. Ca ca của ta nhờ các người chăm sóc hộ.
Nói xong, lắc cái eo nhỏ lách đám người đi ra ngoài.
Mấy tên quan binh vẫn còn chưa hồi phục thần hồn, lẳng lặng nhìn theo phương hướng tiểu Nhu rời đi. Ta nắm lấy bả vai hắn hô:
-Quân gia, quân gia.
Tên cầm đầu quan binh lúc này mới hồi tỉnh lại, nói:
-Gì?
Ta hỏi:
-Bây giờ ta phải làm gì?
Quan binh nói:
-Ngươi có hành lí gì không?
Ta nói:
-Ta không có cái gì cả, chỉ một thân một mình.
Hắn ân liễu một tiếng nói:
-Đi tới bên kia chờ, để chiêu mộ xong mọi người rồi cùng vào cung.
Ta cung kính dạ một tiếng, chạy tới bên cạnh goc tường. phía sau mơ hồ nghe được tên quan binh nói:
-Là huynh muội sao, làm sao mà có thể như vậy được chứ.
Ta vừa mới tới góc tường, tiểu Nhu cũng đã biến thành con sóc nhỏ chạy tới khoan thai chui vào trong lồng ngực ta. Ta vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng nói:
-Nếu không có ngươi thì không xong rồi, cảm ơn ngươi tiểu Nhu.
Tiểu Nhu liếm liếm lòng bàn tay ta rồi trong lồng ngực ngủ đi.
Chiều xuống, binh lính cũng chiêu mộ đủ người làm rồi, thúc dục chúng ta xuất phát.
Ta đại khái nhìn lại khoảng hơn 20 người một chút, không biết là làm công tác gì. Đi chừng một canh giờ, rốt cuộc cũng đến hoàng cung. Có thể là chúng ta là những người có thân phận thấp hèn nên phải đi vào cửa ở bên hông. Vừa vào tới hoàng cung, cảnh sắc liền thay đổi, chung quanh đều là các loại kỳ hoa dị thảo. Mặc dù kiến trúc không giống như loài người nói tới, nhưng cũng biểu hiện được khí phách hào hùng của Ma Tộc.
Binh lính quát:
-Tất cả các ngươi phải tự lo cho con mắt của mình, không tùy tiện nhìn khắp nơi. Nếu không đừng có trách là sao ta không cảnh cáo trước
Nghe hắn nói xong, ta nhanh chóng cúi đầu xuống. Bây giờ ta đã bình an tới được chỗ này, sau đó sẽ tiến hành làm việc mà ta muốn làm.
Binh lính dẫn chúng ta vào trong một cái tiểu viện nhỏ nói:
-Được rồi, các ngươi chờ đợi ở đây, một hồi sẽ có cung nội sự vụ quản sự đến phân phối nhiệm vụ cho các ngươi. Nơi này là chổ ở của Ma Hoàng vĩ đại của chúng ta, mặc dù các ngươi không thể nhìn thấy Ma Hoàng bệ hạ, nhưng khi làm việc phải thật cẩn thận nghe không.
Mọi người đồng thanh lên tiếng theo hắn. Binh lính dĩ nhiên rất hài lòng, tự mình hài lòng, mỉm cười đi ra.
Bởi vì ta dung mạo xấu xí, mọi người không một ai nguyện ý lại gần nói chuyện với ta mà luôn giữ một khoảng cách. Như vậy cũng tốt, khỏi phải gặp phiền toái.
Không lâu sau, một người không cao, mặc trang phục của con người từ từ tiến lại. theo sau là hai gã thị vệ. Hắn trong tay cầm một quyển sổ , như là quyển sổ danh sách hay đại loại gì đó. Hắn đi tới trước mặt đội ngũ của chúng ta, ho khan một tiếng nói:
-Các ngươi hãy yên lặng. Sau này các ngươi là do ta quản lý. Nhớ kỹ, sao này xưng hô với ta là Thụy Đông phó tổng quản, hay là Phó tổng quản.
Được rồi, mỗi người bắt đầu tự nói ra tên họ cùng vói chức vụ. Bắt đầu từ bên trái trước.
Bên phía trái hết là một gã vóc người ốm gầy bình thường của Ma Tộc. Hắn trước tiên quay về phía Phó tổng quản thi lễ, cung kính nói:
-Tiểu nhân gọi là Lý Tra, ứng sính hoa tượng (người làm vườn đó mà), sau này nhờ Phó Tổng Quản chiếu cố dùm cho.