"Tú sư phụ, nếu con khảo thí thành tích đặc biệt tốt thì về sau nhập học hoàng gia ma pháp học viện nhất định có nhiều người khiêu chiến với con sao?"
"Đương nhiên là như thế rồi!"
"A? Thế sao người không có bảo con thu liễm một chút a."
"Chỉ có từ trong thật chiến con mới có thể tiến bộ, Trường Cung, nếu không muốn bị người khác đánh ngã thì phải cố gắng hơn nữa! Sư phụ làm vậy cũng vì tốt cho con thôi."
Thế này mà là tốt cho ta a? Xem ra từ nay về sau cuộc sống của ta nhất định không còn dễ chịu rồi. Đem tâm tình nặng nề ta thật vất vả mới tiến vào được trạng thái minh tư.
"Dậy mau, Trường Cung, chúng ta mau đến xem bảng xếp hạng nào."
Nghe thấy xem điểm thi ta lập tức bò dậy, ta cần phải mau chóng đi xem, trong lòng chỉ mong muốn là mình không có xếp nhất.
Đi vào cửa hoàng gia ma pháp học viện thì thấy ở trên cửa học viện dán bốn tờ thông báo rất to. Bên trên ghi thành tích của 500 người được tiến vào vòng khảo hạch cuối cùng.
Ta mau chóng chạy tới, xem từ cuối danh sách trở lên. Ta muốn nhìn thấy tên mình ở trong 400 người xếp cuối, ngàn vạn lần không được xếp tại 100 người đứng đầu nha. Bây giờ ta
Không thể nào, ta ngất.
Thành tích của ta là: Ma pháp lực: Thứ 9. Ma pháp ngộ tính: Thứ nhất; Ma pháp khống chế: Thứ 2 ( Đệ nhất lại có thể là tiểu tử Mã Khắc kia ) tổng thành tích: Thứ hai ( Xếp đầu là một tên gọi là Hải Long Dương, các khoa thi hắn đều có tên trong 5 người đứng đầu. )
Xong rồi xong rồi, từ nay về sau ta xui xẻo rồi. Bất quá, vẫn còn tốt, tối thiểu không phải là xếp đầu, ha ha.
Đúng lúc đó, từ trong học viện đi ra một vị sư phụ. Đi đến bên bảng thành tích lấy bút gạch tên của Hải Long Dương, xếp tên của hắn xuống dưới hạng 10 chính là hạng 11.
"Các vị khảo sinh, vì Hải Logn Dương trong lúc trắc thí đã sử dụng vài phương pháp bất chính vì thế học viện đã quyết định xếp Hải Long Dươgn từ vị trí xếp đầu xuống thứ 10. Mười người đứng đầu sẽ được đẩy lên bảng bài danh." Nghe được lão sư nói, các khảo sinh xung quanh bắt đầu nhao nhao nghị luận.
"Oa, không biết cái tên Hải Long Dương này dùng cái thủ đoạn gì, thật là xui xẻo, vốn là đệ nhất mà."
"Hải Long Dương bị đẩy xuống, xếp đầu bây giờ là Trường Cung Uy rồi."....
Nghị luận còn lại ta đều không có nghe rõ, bởi vì ta bây giờ đã sợ ngây người ra rồi. Thật sự vận khí ta tốt vậy sao, không thể nào, thiên tài cũng không thể như vậy a!!!
Đột nhiên ta cảm giác thấy phía sau có người vỗ vai. Dọa một trận, ta quay đầu lại, nguyên lai là Mã Khắc tiểu tử.
"Làm sao vậy Trường Cung, trông mặt sao lại thảm vậy, Thi rớt à? Ta xem bảng nào."
"Tên của ta lại ở chỗ này, Ta ma pháp lực: hạng mười tám; ma pháp ngộ tính: hạng mười sáu; ma pháp khống chế: Không thể nào - Xếp đầu. Cái này thảm rồi. Nhưng mà vẫn còn tốt, thành tích của ta không phải là cao lắm chỉ mới hạng mười hai thôi, Vẫn tốt vẫn tốt. Xem ngươi thế nào nào."
Mã khắc xem trên bảng một lượt rồi ngây người một cái sau đó đột nhiên quơ tới hai vai ta cả kinh kêu lên: "Oa, Trường Cung ngươi thật là lợi hại a, tổng thành tích là đệ nhất a."
Mã khắc vừa kêu, toàn trường gần 400 0 ánh mắt lập tức nhìn tới hướng của ta.
Ta lập tức phản xạ, ngay tới trách cứ Mã Khắc cũng không kịp, lập tức dùng đoản "Di chuyển tức thời" phi ra cách đó 500m. Sau đó lập tức vài lần "Di chuyển tức thời" bay về lữ quán. Về tới hô to: "Mã Khắc, ngươi phải chết a!"
Bây giờ chỉ có hi vọng không có ai nhìn rõ hình dang ta mà thôi.
Tú sư phụ cũng đã về tới, nở một nụ cười cổ quái.
"Trường Cung, con thật không hổ là đệ tử tốt của sư phụ, vậy mà có thể đoạt hạng đầu. Không tệ, không tệ. Bất quá, ngày mai trước khi khảo thí tốt nhất con đừng ra khỏi bên ngoài nhé. Chắc sẽ có cả 1000 người đang chờ con tỷ thí đó, hắc hắc.
Ta đã không thể cười được nữa rồi. Bây giờ chỉ có thể cảm thán vận mệnh thiên tài của ta mà thôi. Khảo sinh so với ta có nhiều người còn giỏi hơn mà, vì sao ta lại là đệ nhất chứ hu ( Hoàng gia ma pháp viện nhập học khảo thí, giám khảo sư phụ không chỉ xét tới tài bây giờ của thí sinh, chủ yếu là nhìn tới tương lai. Xem học sinh có tiềm lực phát triển nữa)
"Tú sư phụ, chúng ta giờ về Sâm Khoa Thành a, con..."
Vừa nghe ta nói muốn trở về, Tú sư phụ lập tức nổi giận: "Cái gì? Trở về, tốt thôi, Ngươi muốn trở về thì không cần tới ta chỉ sợ cha mẹ ngươi cũng không có tha cho ngươi đâu. Ngươi thử ngẫm lại xem lúc xuất phát cha mẹ đã đối với ngươi kỳ vọng bao nhiêu a. Ngươi trở về nói cho họ là ngươi thi được hạng nhất nhưng vì sợ hãi đồng học tỷ thí mà chạy về. Bọn họ có sẽ tha cho ngươi sao? Từ nay về sau thử xem ngươi học ma pháp thế nào a?"
Nhớ tới cảnh cha mẹ tiễn ta đi, ta không nói được câu nào ( Mặc dù ta rất lười nhưng cũng có một ưu điểm rất lớn, đó là hiếu thuận, không có lão ba lão mụ sao có ta a!)
"Sư phụ, người đừng giận nữa, Con nói đùa thôi mà, con sẽ cố gắng là được mà."
Thấy ta đả tiêu ý niệm chạy trốn, Tú sư phụ lập tức đầy mặt nụ cười. Dù sao ta cũng xếp đầu cơ mà, hắn trên mặt sao không nở hoa cơ chứ!
"Ngày mai khảo thí, quy tắc thầy đã xem cho con rồi, sẽ là thế này. Đầu tiên 500 người tiến lên đài đánh nhau, thắng được 50 điểm, thua 30 điểm. Điểm vòng 1 cũng sẽ được tính vào vòng 2 này, dựa theo số điểm mà xếp hạng. Người thứ nhất - chính là con sẽ được cộng thêm 50 điểm. Nói cách khác dù ngày mai con có thua thì vẫn còn 80 điểm. Khẳng định có tên trong 200 người. Người xếp thứ 2 ở vòng 1 sẽ có 49.9 điểm. Cứ thế mà tính, xếp hạng 500 thì không được cộng điểm, vì thế vòng sơ tái thành tích tốt thì đối với con đã rất có lợi rồi. Trong lúc khảo thí không cho pháp dùng huyễn thú và võ thật ( ma pháp học viên mà )"
Xem ra ta đã không có khả năng thoát khỏi ma chưởng của hoàng gia trung cấp ma pháp học viện rồi. Nguyên lai thiên tài mệnh khổ vậy a! ( Thiên tài cái con khỉ ) ngày mai ta nhất định phải thua, nhất định thua, ta âm thầm hạ quyết tâm.