"Hài tử ngốc, đừng quá buồn. Để ta xem huyễn thú của ngươi nào, có lẽ còn có thể cứu được."
"Thật không" Hy vọng a, ngươi rốt cục cũng đã đến bên ta rồi.
"Dù thế nào ngài nhất định phải cứu sống nó, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Kim, con cái gì cũng không cần quan tâm, xin ngài..." Ta cầm lấy ta lão ma pháp sư, bất lực cầu xin.
Lão ma pháp sư tịnh không có trả lời ta, ông đặt tay lên trên người Tiểu Kim. Trên tay chầm chậm toát ra một làn quang mang màu trắng, cũng không hề chói mắt mà rất nhu hòa. Trong chốc lát, quang mang màu trắng đã bao phủ toàn thân Tiểu Kim, nó cũng giống như nguyên linh khôi phục thuật nhưng hình như có chút khác biệt.
Qua một lát, lão ma pháp sư đã rời tay ra khỏi người Tiểu Kim.
Ta lập tức lại bị đánh trở lại vực sâu vạn trượng. "Không được sao? không còn khả năng cứu nó nữa sao?" ta vội vàng hỏi.
"Hài tử, ngươi không cần gấp quá, hãy nghe ta nói. Huyễn thú của ngươi là huyễn thú trưởng thành tốt nhất mà ta từng thấy, ngươi không nên thả nó ra trước khi nó có đủ khả năng tự bảo vệ mình. Chẳng lẽ sư phụ ngươi trước kia không nhắc nhở ngươi sao?"
Ta xấu hổ cúi đầu: "Cũng có nói, nhưng con.. con.. lúc ấy xúc động đã quên mất."
"không cần tự trách nữa, Con chính mình tự gậy họa giờ phải chịu trách nhiệm thôi."
"Thế Tiểu Kim còn có thể cứu không ạ?"
"Có thể có, cũng có thể không có. Chủ yếu phải trông vào tự mình con thôi." Lão ma pháp sư nhìn ta thâm ý.
"Con??? Ngài mau nói cho con biết phải làm như thế nào mới được."
"Tình huống bây giờ là thế này. Vừa rồi ta có kiểm tra qua huyễn thú của con. Thân thể nó đã được con dùng nguyên linh khôi phục thuật trị tốt rồi nhưng hắn bị Hồng Hổ của Hải Nhật tiến công khiến hao hết sinh mạng lực. Tối chủ yếu bây giờ chính là cấp cho nó một tính mạng lực, rồi dùng tinh thần hoán tỉnh nó."
Thấy lão ma pháp sư ngừng lại, ta nóng vội nói: "Vậy con phải làm như thế nào?"
"Trước khi nói cho con phải làm gì thì ta phải hỏi con một vấn đề đã."
"Người cứ hỏi đi."
"Con có yêu quý huyễn thú của mình không?"
"Đương nhiên là yêu quý, Tiểu Kim giống như thân nhân của con vậy." Nói đến đây, mắt ta chợt đỏ lên.
"Tốt, vậy ngươi có nguyện ý vì nó trả giá hết thảy, thậm chí dùng tới cả tính mạng của mình không?"
Ta không chút do dự nói: "Con nguyện ý, chỉ cần Tiểu Kim có thể sống lại, bảo con làm cái gì con cũng nguyện ý."
Nhìn vẻ mặt kiên nghị của ta, lão ma pháp sư lộ ra một nụ cười tán thưởng. "Tốt, rất tốt. Muốn cho nó sống lại thì phải cấp cho nó sinh mạng lực. Vì vậy con phải đem một nửa sinh mạng lực của mình chuyển cho nó. Nói một cách khác chính là biến nó thành một phần thân thể của con, sau đó thông qua tinh thần hoán tỉnh tinh thần của nó, điểm ấy chỉ có con mới có thể làm được."
"Đem sinh mạng lực của con cấp cho nó? Vậy phải làm như thế nào a, từ nay về sau sẽ có ảnh hưởng gì không ạ?"
"Nếu có thể thành công thì có mấy điểm ta muốn nói cho con biết. Đệ nhất, từ nay về sau con sẽ không còn khả năng cứu huyễn thú khác nữa. Đệ nhị, nó sẽ trở thành bổn mệnh thú của con nếu con chết đi nó cũng sẽ không thể sống nữa, cuối cùng, đệ tam.. " lão ma pháp sư dừng lại một chút. " Tính mạng lực của con sẽ bị giảm một nửa."
"Giảm một nửa?? hai điều trước con đều hiểu, nhưng giảm một nửa là có nghĩa gì ạ?"
"Nói cách khác, con vốn có thể sống tới 120 tuổi ( loài người trung bình đều sống thế này ) Con đem sinh mạng lực chia một nửa cho nó nghĩa là đem 60 năm tuổi của mình chia cho nó. Con có nguyện ý dùng 60 năm tính mạng của mình hoán đổi lấy tính mạng của nó không? Đây chính là cốt yếu."
Ta nhìn thoáng qua Tiểu Kim, thân thể nó vẫn trắng tinh như vậy, nhưng quang sắc đã ảm đạm hơn xưa rất nhiều. Ta vuốt vuốt lấy đầu của nó.
Ta dùng ngữ khí kiên định dị thường trả lời: "Con nguyện ý." Chính thức từ thời khắc này. "Con của ánh sáng" và đồng bọn thân thiết nhất của cả đời hắn, cũng là chiến hữu suốt đời của hắn đã hạ một khế ước chung thân không thay đổi.
"Hảo hài tử, ngươi không có làm ta thất vọng." Lão ma pháp sư nói. "Con yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ tận lực nghĩ biện pháp khôi phục sinh mạng lực cho con. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu."
Ta gật gật đầu.
Ta bị lão ma pháp sư đem tới một gian phòng nhỏ không người trong học viện. Lão ma pháp sư tạo ra một kết giới dày đặc.
"Chúng ta bắt đầu." Lão ma pháp sư gật đầu ra hiệu cho ta.
Ta ôm Tiểu Kim tiến tới trong vòng ma pháp lục mang tinh (@ dịch giả: ngôi sao 6 cạnh của ma pháp) Thâm tình liếc nhìn nó, rồi ngẩng đầu lên, giơ hai tay chếch lên trên trời, bắt đầu ngâm xướng ma pháp duy nhất trong cuộc đời của ta - Sinh mạng cộng hưởng.
Như lão ma pháp sư nói, đây là một ma pháp từ rất xa xưa. Ông tìm thấy ở trong một di tích cổ. Lúc ấy nó khắc trên một tấm bia đá. Ông cũng chưa từng dùng qua nên không biết có gì phát sinh. Còn có một điều ông không biết nữa. Chính là về sau ma pháp này đã giúp ta rất nhiều. Bởi vì khi sử dụng ma pháp này ta cũng đồng thời lĩnh ngộ được đạo lý của quang nguyên tố, chính là - "Yêu và Hy Sinh"
"Hỡi thần sáng tạo vĩ đại, ta thỉnh cầu người hãy trợ giúp. Hãy dùng lực lượng vô tận của người khai mở nguồn cội sinh mệnh của ta. Ta nguyện cùng với sinh vật trước mắt này ký kết khế ước vĩnh hằng. Dùng sinh mệnh của chính mình để bảo đảm. Khế."
Theo ngâm xướng của ta, trên người ta bắt đầu phát ra bạch sắc quang mang. Lúc đầu là nhu hòa, theo sự cô đặc của quang mang dần dần biến thành chói mắt. Tới cuối cùng ta bị bạch quang bao trụ lấy toàn bộ thân ảnh. Quang mang màu trắng càng ngày càng mãnh liệt, dần dần chuyển hóa thành quang mang kim sắc. Bây giờ ta đã trông giống như một mặt trời nhỏ, Ở nơi ánh sáng đặc nhất - mi tâm của ta, bắn ra một đạo kim sắc chiếu lên thân thể Tiểu Kim. Dưới ánh sáng Kim sắc đó, thân thể nó dần dần mơ hồ, sau đó dần dần dung hợp với làn ánh sáng kim quang, chầm chậm nhấc lên khỏi mặt đất. "Sưu một cái thu về trong mi tâm, dung hợp với thân thể của ta.
Vầng sáng trên người ta dần dần ảm đạm. Ta cảm giác suy yếu lạ thường, nhưng ta đồng thời cũng cảm giác tới sự tồn tại của Tiểu Kim. Ta ở trong tâm trí, nhẹ giọng kêu gọi nó: "Tiểu Kim, trở về chưa?" Đoàn kim quang tiến vào trong thân thể ta vừa nãy bỗng bắt đầu nhúc nhích, tiếp đó từ trong kim quang truyền tới một trận ấm áp. Ta biết, ta đã thành công rồi. Tiểu Kim của ta nó đã trở lại. Ta
bình thản nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.