Có thể bời vì bị ta đánh đau, Hải Thủy cau cái mũi nhỏ đáng yêu, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Một bên vừa chống cự một bên lầm rầm niệm nhỏ. cô ta niệm rất nhanh, cũng không giống là chú ngữ nên ta không quá để ý, vẫn tiếp tục tấn công dồn dập. Không đúng, ta tự nhiên cảm giác tốc độ của cô ta chợt tăng rất nhanh, a, không phải, là ta đang dần dần chậm lại. Tại sao vậy a, bên tai ta cũng dần dần truyền tới thanh âm ông ông, hơn nữa lại càng ngày càng mãnh liệt. Đây không phải là Vô Định Phong Ba chứ, sư phụ miêu ta nó không giống thế này a.
Thanh âm ông ông càng lúc càng lớn, giống như sóng biển dồn dập đánh vào cái lỗ tai của ta. Trong đầu ta có chút choáng váng. Ma pháp trên tay và tốc độ thân thể càng lúc càng chậm lại.
Nhìn thấy trên đài Địch sư phụ thầm kêu một tiếng không xong. Xoay sang nói với Long sư phụ bên cạnh: "Không có nghĩ tới một tiểu cô nương như thế chẳng những có Vô Định Phong Ba, ngay cả Tam đại tuyệt học khác của Tinh gia tộc - Thủy Long ngâm cũng biết. Lần này Trường Cung nhất định thua rồi."
"Đúng vậy, đệ tử ngày nay thực lực quả là mạnh, so với chúng ta ngày trước còn hơn nhiều. Đồ đệ ngươi lần này xong đời rồi, hắc hắc." Vì Mã Khắc bại dưới tay ta nên Long sư phụ có chút vui vẻ trên đau khổ của người khác.
"Ngươi... ngươi...ngươi" Địch sư phụ râu tóc trợn trừng nhìn Long sư phụ.
Trong lúc đó trên sân ta đã ý thức được chuyện xấu, mau chóng gia tăng cho mình một tầng thần thánh thủ hộ nhưng hiệu quả không lớn, chỉ khá hơn chút mà thôi.
Hải Thủy nhân cơ hội đó mở ra hai tay, không ngừng tại không trung may động. Một đoàn quang mang xanh biếc từ từ bao bọc lấy ta. Ta biết, đây chính là bản lĩnh của gia tộc nàng - Vô Định Phong Ba, bây giờ ta đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể bằng vào phòng ngự ma pháp trên người mình để hy vọng chống cự lại ma lực khủng khiếp của Hải Thủy.
Xong hết rồi, thế cục đã xoay chuyển rồi.
Vô số vòng sáng to nhỏ liên tục cuốn lấy tầng phòng ngự ma pháp của ta. Ta bây giờ lại giống như đang ở trong một cái lồng quang cầu xanh biếc vậy. Ở trung tâm quang cầu này ta cảm thấy áp lực không thể hình dung được từ bốn phương tám hướng ép tời. Kim cầu trong cơ thể liên tục vận chuyển, tầng tầng phòng ngự ma pháp không ngừng phóng xuất chống cự lại phong ấn đang ăn mòn ma pháp phòng ngự.
Bây giờ ta mới biết chính thức đáng sợ của phong ấn. Tốc độ tiêu hao ma lực của ta vô cùng nhanh, vượt xa cả trong tưởng tượng. Làm sao bây giờ, ta nghĩ tới các biện pháp khác nhau nhưng không có lấy một biện pháp có thể giải quyết quẫn cảnh bây giờ.
Lúc này trên khuôn mặt của ngây thơ Hải Thủy đã lộ ra nụ cười dễ thương, cô ta biết thắng lợi đang tới. Cô ta cũng không cần dùng tới ma pháp tấn công ta vì chỉ cần chờ ma lực của ta tiêu hao sạch sẽ là đủ, cần gì phải hao phí thêm công sức nữa! Vì thế cô ta chỉ đứng đó mỉm cười ngắm nhìn địch thủ sắp thất bại - Ta.
Vòng sáng phòng ngự của ta càng ngày càng nhỏ, áp lực xung quanh liên tục ép lại. Cuối cùng tầng phòng ngự ma pháp của ta cũng bị lực lượng phong ấn công phá. Vầng sáng màu xanh biếc đó giống như trói chặt ta lại vậy. Ta không hề có cảm giác gặp nạn chỉ vì ma lực bị rút sạch mà cảm giác toàn thân vô lực. Ta bây giờ hoàn toàn bị cách li, không có cách nào cảm ứng được tới ma pháp nguyên tố. Ta đã hiểu mình đã bị hoàn toàn phong ấn rồi. Nhìn Hải Thủy trong tay đang dần dần hình thành thủy cầu ta không thể không thừa nhận - Ta sắp thua.
Trong thời khắc ta sắp buông tha tất cả, Tiểu Kim trong cơ thể chợt xao động mãnh liệt. Sao lại thế? ta phi thường kỳ quái, vì ma pháp lực của ta đã bị phóng ấn cả rồi lẽ ra tiểu kim trong người ta cũng phải đồng dạng bị phong ấn mới đúng chứ, sao nó có thể xao động được nhỉ.
Theo xao động của nó trong đầu ta giống như bị kim đâm, cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, giống như muốn đem đầu ta bổ ra vậy. Ta chịu không nổi nữa, hai tay ta ôm đầu phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết.
Chính tiếng hét thảm này đã cứu ta. Hải Thủy bị biến hóa của ta dọa một trận, thủy cầu trên tay cũng vụt biến mất ( sử dụng ma pháp phải tập trung tinh thần cao độ ) Trong lòng cô ta lúc đó nghĩ: "Không thể nào, Vô Định Phong Ba của mình chỉ trói đối phương không hề có chút công kích nào, tại sao hắn lại trở lên như thế chứ."
Ta đau tới không thể chịu được, trong lúc sắp ngã xuống đất thì trong đại não chợt truyền tới một cảm giác như nổ tung, ta cảm thấy toàn bộ cảm giác của mình giường như không tồn tại nữa, mắt, mũi, tai, miệng, lưỡi, xúc giác, lục cảm đồng thời tê dại.
Địch sư phụ cùng Long sư phụ đồng thời liếc mắt nhìn nhau, hai cái miệng cùng vọt ra một thanh âm khác thường: "Phá ma phong!!!!"
Địch sư phụ phi thường ngạc nhiên nói: "Sao lại có thể thế được, như thế nào lại là Phá Ma Phong, cái này là kỹ năng đặc hữu của Long Tộc cơ mà!"
Chú: Long tộc chính là chủng tộc tối cường đại trên đại lục, sở hữu thân thể cường hãn, đối với tất cả ma pháp đều có lực chống cự phi thường lớn. ( Xếp thứ hai chính là cự thú Bỉ Mông ) Cao cấp long tộc còn có thể sử dụng ma pháp vượt qua trí tuệ của loài người. Long tộc là một chủng tộc yêu chuộng hòa bình, rất ít khi xuất hiện tại đại lục. Số lượng long bây giờ không vượt quá 300. Long có thể sống rất lâu, mỗi con Rồng này đều có thể sống hơn 1000 năm, nhưng vì mang thai khó khăn, thời gian ấp trứng cũng dài nên số lượng thủy chung rất thưa thớt. Cho tới bây giờ Long tại đại lục chỉ còn là một truyền thuyết, ngay tới cả người nhìn thấy Long cũng rất ít. Vì thế ma pháp đặc hữu của Long xuất hiện trên người ta khiến Địch sư phụ và Long sư phụ kinh ngạc dị thường.
Những người còn lại thấy ta có thể giải trừ phong ấn ma pháp của Hải Thủy thì đều giật mình.
Bên ngoài thế nào ta đều không biết. Bây giờ ta chỉ cảm thấy mình giống như đang ở trong một không gian hư vô, không thể cảm giác được một thứ gì. Dần dần ta cũng có thể khôi phục tri giác, lục cảm đã trở lại, ta dùng ma pháp trượng chống đỡ thân mình, ngẩng đầu nhìn tới Hải Thủy, cô ta còn chưa hết kinh ngạc, ta thử vận dụng ma lực trên người, chỉ có thể hình dung tới một số lượng vô cùng nhỏ, có lẽ chỉ có thể dùng một sơ cấp ma pháp mà thôi.
Ta không thể thua, vì Địch sư phụ ta không thể thua, vì Tú sư phụ ta không thể thua, vì chính mình ta cũng không thể thua.
Ta dùng ý chí kiên cường của mình miễn cưỡng hội tụ một chút ma lực sauđó chuyển di tới phía sau lưng Hải Thủy, dùng sức lực toàn thân đánh tới Hải Thủy một thân không có ma pháp phóng ngự.
Hải Thủy bị bất ngờ không có một chút phòng ngự bị ta đẩy xuống dưới lôi đài. Cả đấu trường tức khắc ồ lên một tiếng.
"TI bỉ vô sỉ"
"Thật không biết xấu hổ lại dùng thủ đoạn vô sỉ như thế."
"Lại có thể đẩy đối phương xuống đài để chiến thắng!!"
....
Vô số tiếng mắng chửi vang lên bên tai ta, ta dùng ma pháp trượng cố gắng chống đỡ thân mình, hướng tới ban giám khảo sư phụ nói: "Sư phụ, còn không tuyên bố thắng lợi."
Ban giám khảo sư phụ lúc này mới có phản ứng: "Bạn học Hải Thủy rơi đài, Trường Cung thắng lợi."