Đáy lòng Kiều Khương phát sinh du͙c vọng như cỏ dại.
Cô cần thiết phải làm việc gì đó để thoát ra khỏi tình trạng bức bối ngay lúc này.
Yến Chiêu xuất hiện thật đúng lúc.
Đúng lúc giống như ý trời.
Cô duỗi tay búng búng cây gậy th*t đã cương cứng, cằm hất lên, hướng về anh nói:
“Trên xe tôi có bao.”
—