• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba Miêu Tuyết nghe thấy nhà có khách, muốn Cao Kim Lan cùng Kiều Khương ở lại ăn cơm chiều, hôm nay ông đi ra ngoài bán dê, để lại một nửa trong nhà ăn.

Kiều Khương không thích ăn thịt dê lắm, Cao Kim Lan đối với ăn uống cũng không có hứng, nhưng vì họ quá nhiệt tình tiếp đón nên không thể từ chối, vẫn nên ở lại. Mẹ Miêu còn cầm bình rượu đến, mấy người uống vài ngụm.

Cao Kim Lan uống chút rượu, Kiều Khương biết bà không thể uống, cầm lấy ly rượu của bà uống sạch, vỗ vỗ lưng bà: “Mẹ, mẹ uống ít thôi.” 

“Tối con còn lái xe mà, cũng không thể uống.”  Cao Kim Lan cầm lấy cái ly.

Mẹ Miêu cười nói: “Không sao, tối nay ở đây đi, ở đây thường có khách, phòng lúc nào cũng sẵn ở.”

Kiều Khương đặt cái ly còn xuống, không nói gì thêm.

Cao Kim Lan vừa uống vài ly đã say, nước mắt rơi xuống, mẹ Miêu ngạc nhiên đi đến an ủi bà: “Làm sao vậy?”

Cao Kim Lan lắc đầu, mở miệng ra thành tiếng nức nở: “Tôi cảm thấy mình quá vô dụng, tôi phải xin lỗi Khương Khương…”

Kiều Khương không muốn nhìn nhất là khi Cao Kim Lan rơi nước mắt, vừa nhìn thấy cảnh này, cô sẽ nhớ lại ngày đó lúc ba mẹ cô ly hôn, cô nắm tay ba mình đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn thấy Cao Kim Lan quỳ gối xuống ôm ngực khóc.

“Con đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Cô đứng dậy đi ra ngoài, Miêu Tuyết lo lắng nhìn cô, sợ tối sẽ lạc đường nên cầm đèn pin đuổi theo:” Chị, em đi cùng chị.”

Miêu Tuyết rất hiểu chuyện, gì cũng không hỏi, im lặng đi một đường cùng Kiều Khương, đã hút được hai điếu thuốc mà vẫn không vơi đi được nỗi phiền muộn trong lòng, đi về một hướng khác, nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ phía trước, ngẩng đầu nhìn sang, có một cái hồ giữa núi,bên cạnh treo một chiếc đèn, nhiều người đang bơi lội bên trong hồ. 

“Tên nhóc này, còn muốn lặn.” 

Yến Chiêu túm từ trong nước lên một cậu nhóc tầm bảy tám tuổi, phát lên mông cậu bé một cái: “Về nhà đi!”

Tên nhóc bị đánh cũng không giận, hướng mặt quỷ về phía Yến Chiêu, lại luồn vào trong nước.

Miêu Tuyết che mặt lại, hơi thẹn thùng nhìn về phía Kiều Khương nói: “Chị, chúng ta đi thôi.”

Tuy cô bé thẹn thùng, nhưng từ kẽ tay lại trộm nhìn Yến Chiêu, người đàn ông không mặc quần áo, vai lưng từng khối cơ bắp căng chặt, anh như cá lùa vào trong nước, rồi lại trồi lên ở một đầu khác, cánh tay sải dài rộng lùa trên mặt nước, cười cười kẹp lấy một cậu nhóc, sau đó ấn vào trong nước, rồi lại vớt người ngoi lên.

“Chị!”

Miêu Tuyết cũng thất thần một lát, chờ đến lúc cô bé quay đầu lại, đã thấy Kiều Khương đang cởi quần áo, cô cởi áo sơ mi trắng, quần sooc cũng đã cởi, toàn thân chỉ có một bộ nội y thuần màu đen, bộ ngực tuyết trắng được bao bọc lại, phía dưới là hai đùi tinh tế thẳng tắp. 

Đều là con gái nhưng Miêu Tuyết bị một màn này làm sợ ngây người.

Thấy vẻ mặt Miêu Tuyết đang kinh ngạc, Kiều Khương nhướng mày, hỏi:

“Ở đây không cho con gái bơi lội à?”

Miêu Tuyết bất ngờ và xấu hổ giải thích: ” Không phải….bên trong, đều là nam.”

Bên trong hồ ngoài Yến Chiêu cùng mấy đứa trẻ bảy tám tuổi, còn có mấy thanh niên tầm mười tám hai mươi, các cô bé rất ngại đi xuống, cũng muốn bơi lội, nhưng hầu hết đều bơi vào ban ngày, còn mặc kín mít.

Kiều Khương hiểu rõ rồi gật đầu, nhấc chân đi xuống nước, mấy cậu trai trong hồ đều trừng to mắt nhìn chằm chằm vào ngực Kiều Khương, Yến Chiêu vỗ vỗ vào đầu một cậu trai bên người, mặt đen lại mắng: “Về hết đi.”

Cậu trai mới lớn vốn đang ngại ngùng, nghe thấy lời này, cong eo nhảy lên bờ, cầm lấy quần áo chạy mất.

Có mấy cậu trai mặt đỏ bừng, một tay mặc quần áo, một bên nhìn trộm Kiều Khương, cô đã xuống nước, hồ nước chậm rãi dâng đến eo, nửa ngực còn lộ ở bên trên, cần cổ thon dài đeo chiếc dây truyền mảnh tinh tế, làn da trắng sáng lên.

Dường như cô còn xem xét nhiệt độ, phát hiện ra nước cũng không lạnh lắm, cả người chìm sâu xuống mặt nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK