• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Tân Vĩ không phải là một người ba đúng nghĩa.

Thành tích tốt của Kiều Khương sẽ đổi lấy tiền tiêu vặt, từ lúc tám tuổi cô đã hiểu được một đạo lý: Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. 

Quan hệ giữa người với người đều là như thế.

Cô sẽ không nhận quà tặng của người khác không có lí do, cũng sẽ không đối tốt với người lạ, ở trong mắt cô, mỗi con người trên đời này, đều là một tổ hợp vì lợi ích, bọn họ qua lại với nhau, là theo nhu cầu của mỗi người.

Giống như sau đó Kiều Tân Vĩ cưới thư ký, cô ta thỏa mãn Kiều Tân Vĩ, vì trong túi ông có tiền. Thư ký ngày thường đi theo Kiều Tân Vĩ đến công ty, chỉ có lúc trở về, mới có cơ hội "dạy dỗ" Kiều Khương: Sao không gọi tao, sao không nhìn tao, sao không nói gì, dùng ánh mắt gì đấy, có phải không muốn ở đây không, vậy thì cút đi.

Kiều Khương sẽ không mách lại, không phải vì cô không dám, mà biết có mách cũng vô dụng.  Kiều Tân Vĩ  sẽ không quản việc nhỏ này. Ở trong mắt ông, công việc ở công ty là quan trọng nhất, rõ ràng sinh sống cùng Kiều Khương, nhưng đã bỏ lỡ giai đoạn Kiều Khương trưởng thành.

Cô giống như một hạt đậu Hà Lan, ở mỗi một góc trong cái nhà này, yên tĩnh keo tơ nảy mầm. Lần đầu tiên có kinh nguyệt, biểu cảm của cô gái nhỏ không như những đứa trẻ khác~ sợ hãi đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cô lên mạng tìm tòi, tự mình đi siêu thị mua đồ dùng và băng vệ sinh, đi đến hiệu thuốc mua thuốc giảm đau, thậm chí về sau còn biết mua thuốc làm lùi kỳ kinh mỗi tháng một lần tránh " Tai nạn đáng sợ."

Lúc Kiều Tân Vĩ chú ý đến cô, cô đã trưởng thành rồi.

Trong mắt không còn vẻ non nớt trẻ con, dùng ánh mắt lạnh nhạt xa cách nhìn ông, cầm tấm thẻ mấy năm nay mình đã lấy chi tiêu và giấy tờ những thứ mà cô sở hữu đặt lên bàn, nói với ông:

"Gặp lại sau, ông Kiều."

Cô gọi là ông Kiều, chứ không phải "Ba".

Kiều Khương rất ít khi nằm mơ thấy Kiều Tân Vĩ, nhưng trong giấc mộng ngắn ngủi này, Kiều Tân Vĩ xuất hiện, cùng trông phòng bệnh, đứng bên cạnh giường Cao Kim Lan. 

Ông kể chuyện xưa cho Cao Kim Lan nghe, bóc quả quýt cho bà, gọt trái cây, động tác ngốc ngếch. Toàn bộ quá trình Cao Kim Lan đều cười, còn muốn cầm lấy dao tự mình gọt, Kiều Tân Vĩ không cho, nói khó có được lúc hầu hạ bà.

Cao Kim Lan thu tay về, hai mắt mỉm cười nhìn ông.

Kiều Khương biết rõ đây chỉ là một giấc mơ, nhưng vẫn đắm chìm vào đó rất lâu không tỉnh lại.

Kiều Khương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Cao Kim Lan cầm di động định nhấn nút tắt, muốn cô ngủ thêm một lát, ai ngờ không cẩn thận lại ấn vào nút nghe máy, giọng nói của Trình Tất Dự vang vọng trong  phòng bệnh:

"Kiều Khương, con mẹ nó cô cũng giỏi thật, vừa nói chia tay bên này cùng Lý Hiệu Lan, bên kia đã tìm đàn ông, cô coi Lý Hiệu Lan là cái gì? Là một con chó cô nuôi sao? A? cô nói chia tay liền chia tay, có hỏi xem anh ấy có đồng ý hay không? Có coi anh ấy là người không? Lý Hiệu Lan bị cô chơi đùa đến chết cô biết không?" 

Kiều Khương cầm di động, mặt vô cảm đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh.

"Trình Tất Dự, tôi nói rồi, đừng quản chuyện của tôi."

Cô đi đến bên cửa sổ, cách lớp cửa kính nhìn ánh trăng bên ngoài: "Lẫn lộn sẽ không dậy nổi đâu."

"Cô là gì chứ!" Trình Tất Dự chửi ầm lên: "Mẹ kiếp cô là cái đéo gì? ở trước mặt tôi ngông cuồng cái gì? Có tư cách gì mà ngông cuồng? ba cô là Kiều Tân Vĩ mà nhìn thấy tôi, còn phải kêu một tiếng Trình thiếu gia, cô là cái thứ gì hả?"

"Địa chỉ." Kiều Khương lấy một điếu thuốc ra, không châm, đặt lên miệng cắn, giọng nói lạnh lùng:

"Tôi đến cho cậu nhìn xem, tôi là cái thứ gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK