Trình Tất Dự thật thảm —— bị bạn gái chặn, vì giúp anh em tiếc cả mạng sống, nhưng vẫn bị đâm một dao.
Ngoài trời âm u, như là muốn mưa.
Kiều Khương tắt di động, hỏi Cao Kim Lan có muốn ra ngoài đi dạo không, ở nhà chán quá, thuốc cô cũng chẳng muốn hút. Cao Kim Lan cũng có ý này, trước khi đi còn mang ô sợ trời sẽ mưa.
Hai người đi dạo trung tâm trong trấn vùng ngoại thành này, Kiều Khương mua váy cho Cao Kim Lan, phối với đôi giày da, còn mua hai ly trà sữa, mỗi người một ly, vừa uống vừa đi dạo.
Cao Kim Lan nhìn thấy Yến Chiêu trước, chỉ chỉ cho Kiều Khương nhìn, nói: "Người kia có phải Yến Chiêu không? Nhìn quen quen."
Mắt bà hơi kém, xem điện thoại cần phải đeo kính, nhưng cách xa vậy mà nhìn cái bóng cũng có thể nhận ra được Yến Chiêu, coi như anh cũng có bản lĩnh.
Người đàn ông vẫn mặc một chiếc áo thun màu đen, hai cánh tay có lực săn chắc. Anh đứng ở đây có vẻ không hợp với hoàn cảnh lắm, vai rộng chân dài, thân hình cường tráng, mặt mày thô ráp lãnh đạm. Nắm chặt tay cầm túi đồ, nhìn qua không giống như đi dạo phố, như là giây tiếp theo sẽ đánh đấm với người ta.
Cô gái bên người nhìn cũng có phong cách, mặc váy, trang điểm, tay còn đang cầm ly trà sữa uống, tay khác chỉ chỉ lên trên lầu nói gì đó, Kiều Khương nhìn theo ngón tay cô gái chỉ chỉ, chỗ đó có treo banner, hình ảnh quảng cáo một bộ phim điện ảnh, trên hình là một diễn viên nữ nổi tiếng.
"Là anh ta." Kiều Khương quay mặt đi, hút một ngụm trà sữa, quá ngọt, còn lạnh.
Cô ném vào thùng rác, đi vào toilet, lúc đi ra đụng phải cô gái lúc nãy bên cạnh Yến Chiêu, cô ta vừa đi vào, tay cầm di động áp lên tai, giọng vẻ áp lực không vui lắm: "Lát nữa bọn tớ đi xem phim, ừm, mua váy, còn có giày, mẹ tớ nói, nếu sau không thành, cũng kiếm lời được giày và quần áo, xem phim xong tớ còn mua..."
"Bạn trai cũ á? Ai nói với anh ta những cái đó, tớ nói chưa yêu lần nào..."
Kiều Khương nhìn xuyên qua gương trên tường về phía cô gái kia, nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, cô ta che di động đi vào gian bên cạnh: "Không nói nữa, về lại gọi cho cậu..."
Kiều Khương to son môi xong, đeo kính râm đi ra ngoài.
Cao Kim Lan hỏi cô: "Không mua gì nữa à con? Chúng ta đi về hả?"
Kiều Khương nhận lấy mấy chiếc túi mua hàng trong tay bà, chỉ lên lầu: "Đi lên xem phim đi mẹ."
"Được đấy."
Cũng đã lâu rồi Cao Kim Lan chưa đến rạp chiếu phim, lần trước được Kiều Khương dẫn đi, dạo này cô bận, ít có thời gian đi cùng bà. Lần đó mới đi làm về chở bà đi xem phim, trên đường còn nhận hai cuộc điện thoại, sau đó bà không đi xem nữa, không muốn làm lãng phí thời gian, và chậm trễ công việc của Kiều Khương.
Rạp chiếu phim ngoại thành cũng lớn, nhưng người xem rất ít. Lúc Kiều Khương dẫn Cao Kim Lan đi vào, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn, hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá kiểu Pháp, một thân màu đen, đeo kính râm cùng thần thái sang chảnh, làm cho cả trai lẫn gái ở đây đều nhìn đến nín thở.
Yến Chiêu cũng ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm Kiều Khương một lát, sau đó mới hoàn hồn thu hồi mắt, quét mã trả tiền, cầm hai tấm vé xem phim đi về phía khu ghế sô pha.
Hôm trước đi xem mắt, cũng không biết nói gì, chỉ dẫn theo người đi làm việc, anh chăm chú làm việc, cô gái cầm ô đứng bên cạnh xem anh làm, mẹ Yến nói đầu óc anh quá ngốc, không biết mang con gái nhà người ta đi dạo phố xem phim, anh nói chưa làm xong, không muốn đi.
Ba Yến cầm lấy dép lê ném vào người anh: "Tôi làm giúp anh, nhanh đi rủ con người ta đi dạo phố, nếu không đi tôi coi như không có thằng con này."
Vì thế, hôm nay Yến Chiêu bị ba mẹ đuổi ra ngoài, hẹn cô gái này đi dạo phố xem phim.
Chẳng có gì thú vị.
Trong miệng cô gái toàn là thần tượng minh tinh, anh nói anh không biết, thích minh tinh là Vương Tổ Hiền, trước kia đã từng mua Poster của cô ấy. Cô gái cười anh là ông già, những năm gần đây, có ai thích Vương Tổ Hiền nữa, mọi người đã sớm đổi thần tượng, cô gái nói vài cái tên, Yến Chiêu chưa từng nghe qua một lần.
Mẹ Yến nói cô gái này hoạt bát đáng yêu, nhiều người thích.
Yến Chiêu không thích.
Anh nắm hai tấm vé trong tay, đôi mắt đen nhánh nhìn lên, thấy Kiều Khương đang đứng ở quầy mua vé.
Váy đuôi cá liền thân, làm đường cong cơ thể rõ ràng, cô dựa vào mặt bàn, ưỡn ẹo cong một chân lên, dáng vẻ lười biếng chỉ vào thùng bắp rang, muốn mua một hộp nhỏ, mấy cậu nam sinh bán vé đỏ mặt, nhỏ giọng nói được, sau đó đưa hộp bắp nhỏ cho cô. Cô nhúp một hạt cho vào miệng, xoay người lại, ánh mắt cách mấy chục mét, bỗng nhiên dừng trên mặt anh.
Như đang bắt được anh nhìn lén cô.
Khóe môi cô nhếch lên.