Mấy người Trương Đông Đao và Cao Kim Lan đang dưới tán ô ăn gì đó, Trình Tất Dự bày đồ trên mặt đất, ngoài bánh sandwich còn có coca lạnh, mấy bà dì cũng vừa ăn cùng vừa nói chuyện. Yến Chiêu đưa túi kem cho Kiều Khương, cô nhận lấy cũng chẳng thèm cảm ơn, quay người rời đi.
Yến Chiêu quay đầu nhìn về phía sau lưng, anh mới thay áo thun sạch sẽ, sau lưng toàn vết kem bơ đã khô, còn có thêm vài dấu tay để lại. Kiều Khương đã chạy đến trước mặt Trương Đông Đao, dán túi kem lên mặt cô nàng: “Kem.”
Cao Kim Lan hỏi cô đi đâu, cô nói đi mua kem.
Trương Đông Đao bị lạnh lui về phía sau, một tay cầm túi, hỏi cô: “Cậu đói chưa? Bọn tớ đói rồi, nên ăn trước.”
Kiều Khương ngồi xuống theo: “Vẫn chưa đói lắm, mới ăn một quả lê.”
“Quả lê? Ăn ở đâu?”
Trương Đông Đao cầm lấy một miếng bánh sandwich đưa đến miệng cô: “A ~”
Kiều Khương hé miệng cắn một miếng, cằm hướng về phía Yến Chiêu hất hất: “Nhà anh ta.”
Yến Chiêu vừa cất xe đạp, bóng dáng cao lớn nói chuyện cùng một dì, đang nói gì đó nên anh cúi người, phía sau lưng vòng lên một đường cong cứng cỏi, cách lớp áo thun mỏng đều cảm nhận được cơ bắp phía dưới.
Trương Đông Đao nhìn anh một cái, lại nhìn vào mắt Kiều Khương, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi: “Tớ bỏ lỡ gì rồi?”
“Mẹ anh ta cho tớ.” Kiều Khương dùng ngón tay lau nước sốt ở khóe môi, nắm tay Trương Đông Đao cắn thêm một miếng.
“Tớ còn tưởng cậu lại chửi người.” Trương Đông Đao cười rộ lên.
“Ăn xong về à?” Trình Tất Dự hỏi.
Anh ta bị mặt trời hun không chịu nổi, đã sớm muốn về, nếu không phải được Trương Đông Đao dỗ dành, nửa giờ trước đã về xe rồi. Cao Kim Lan ở bên cạnh một dì vừa nói vừa cười, người đó nghe thấy mấy người nói chuyện, ngạc nhiên nói:
“A, mọi người phải đi rồi, không phải còn muốn hái táo và dưa hấu sao? Mẹ cháu còn muốn vào nhà cô xem làm tương ớt mà.”
“A?” Kiều Khương ngoài ý muốn, vậy mà Cao Kim Lan còn làm quen bạn ở đây, cô cười cười: “Được ạ, lát nữa qua nhà cô.”
Cô xoay người nói với Trương Đông Đao: “Cậu và anh ta về trước đi.”
Trương Đông Đao nhỏ giọng nói với cô: “Tớ tiễn anh ấy đã, quay lại tìm cậu sau.”
Kiều Khương nhận miếng bánh trong tay cô nàng, lười biếng phất tay: “Hai người về đi, đừng vì tớ mà cãi nhau.”
“Sao có thể?” Trương Đông Đao dẩu môi.
Kiều Khương quá hiểu cô nàng. Ở bên Trình Tất Dự lâu như vậy mà không chia tay, chì vì tính Trương Đông Đao rất tốt, có thể chịu đựng được bản tính của anh ta. Đúng như dự đoán, nửa giờ sau Trương Đông Đao nhắn tin cho cô, nói Trình Tất Dự sợ cô phơi nắng, nên dẫn người về rồi.
Giữa những câu chữ đều ân ân ái ái.
Chỉ có Kiều Khương biết, Trình Tất Dự khẳng định cố tình không nể mặt cô.
Cao Kim Lan sức khỏe rất tốt, hái được một rổ quýt to, lại đi đến nhà dì đó học làm tương ớt, Kiều Khương nóng không chịu nổi, nên chỉ muốn nằm hứng gió ở điều hòa. Có duyên ghê, nhà dì này chính là ba mẹ của một trong số mấy cô bé lúc trên đường Kiều Khương đã gặp.
Chẳng qua cô không có ấn tượng.
Cô gái nhỏ vừa nhìn thấy Kiều Khương liền ngây ngẩn cả người, sau đó mới lễ phép chào hỏi: “Chào chị, em là Miêu Tuyết.”
Cô gái mặc chiếc váy hoa màu đỏ, mày rậm mắt to, nhưng da rất đen, gương mặt chất phác tươi cười.
Kiều Khương kéo kính râm xuống: “Chào em.”
Cô kéo mũ xuống, tóc đuôi ngựa theo đó rũ xống, cô vén tóc ra phía sau đầu, cởi cúc áo sơ mi ra hai nút, kéo áo trong quần ra quạt quạt. Mọi hành động đều lưu loát dứt khoát, bỗng nhiên nhíu mày, cặp mắt đào hoa nheo lại, bên trong như có những tia sáng, hấp dẫn người ta chú ý. Kiều Khương đang muốn đi vào, thấy Miêu Tuyết ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mình, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Chị, chị lớn lên thật đẹp.” Miêu Tuyết mới phục hồi tinh thần, mặt có hơi đỏ lên, vừa thất thố ngượng ngùng, lại ngẩng mặt lên nhìn Kiểu Khương: “Da trắng quá.”
Mấy năm nay, không biết bao nhiêu người khen Kiều Khương như vậy, sớm đã thành thói quen, nghe mấy lời này, cũng chỉ khách sáo theo bản năng: “Cảm ơn, em cũng đẹp.”
Mẹ Miêu giặt sạch hai chiếc khăn đưa cho cô và Cao Kim Lan, Kiều Khương nói cảm ơn, cầm khăn xoa mặt và cổ, phòng khách đã mở điều hòa, có một chiếc ghế nằm, cô ngồi lên ghế, cách một khoảng còn có thể nghe thấy Cao Kim Lan và mẹ Miêu nói chuyện. Vì tối qua không ngủ đủ, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi lại ngủ mất, lúc mở mắt ra, thời gian đã chỉ ba giờ chiều.