Cao Kim Lan đang ở phòng bếp cắt trái cây.
Kiều Khương cầm theo túi quýt đặt trên bàn trà, vào WC rửa tay, lúc đi ra bà đã dọn cơm lên bàn, trong tay cầm đũa đang chờ cô.
“Dì đâu ạ?” cô đi qua cầm lấy đũa: “Đi rồi?”
“Ừ, nấu cơm xong đi về rồi”
Cao Kim Lan nghiêng đầu che miệng ho khan vài tiếng, khóe mắt vẫn còn hồng, vừa nhìn là biết vừa khóc xong, nhưng cô không vạch trần, coi như không nhìn thấy cúi đầu im lặng ăn cơm.
Cao Kim Lan vừa mới biết mình bị ung thư, bạn bè anh em đều đến thăm, đám bạn thân bà mang trái cây đến, ngồi xuống nói chuyện là cả một ngày. Kiều Khương không muốn bà miễn cưỡng cười vui vẻ, chờ ra viện, thu dọn hành lý mang bà về đây. Dọn đến biệt thự xa hoa, vẫn là đi thuê, một kỳ sáu vạn tệ.
Là biệt thự cao cấp nhất ở đây.
Dì giúp việc cũng do cô thuê đến, một tháng một vạn hai, chỉ nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh.
“Gần đây con và Tiểu Lý thế nào?” Cao Kim Lan gần đây ho khan rất nhiều, bà ăn đơn giản vài miếng rồi nghỉ, nhìn Kiều Khương hỏi: “Không cãi nhau chứ?”
Từ ngày Cao Kim Lan phát hiện bệnh ung thư, Kiều Khương không biết đã cãi nhau với Lý Hiệu Lan bao nhiêu lần, đầu tiên là việc mẹ cô bị bệnh, sau là vì cô muốn từ chức, sau đó, sau đó…, cũng chính là hôm nay, cô mệt mỏi, không muốn nghĩ nữa.
“Không có.” Kiều Khương cho cơm vào miệng: “Mẹ, mẹ ăn nhiều chút, hai ngày nữa con đưa ra ngoài chơi.”
“Con bận việc của con một mình mẹ cũng khá tốt, chỗ này không ai quen biết, bên ngoài không khí cũng trong lành, một mình cũng có thể đi dạo quanh đây.” Cao Kim Lan cười cười, tươi cười nhưng trong lòng thì không. Kiều Hương bảo không bận gì cả, cô từ chức công việc ở nội thành, tính ở bên cạnh bà nhiều hơn, nhưng giám đốc không thả người, nói cho cô nghỉ ngơi ba tháng, ba tháng sau lại quay về làm việc.
Sau bữa cơm chiều, Kiều Khương cùng Cao Kim Lan ra ngoài đi dạo, nơi này không khí trong lành, bốn phía đều là cây sam, trên mặt đất nhiều hoa dại không biết tên. Cao Kim Lan rất thích, một đường đi đều nói chuyện, nói rằng cuộc đời này đã viên mãn, con gái công tác tốt, tìm bạn trai cũng tốt, về sau sẽ hạnh phúc mỹ mãn, bà cũng an tâm rồi.
Kiều Khương hái bông hoa trên đất cài bên tai Cao Kim Lan, nhìn gương mặt bệnh tật của mẹ mình, trong lòng lên men, cô cười cầm di động lên nói: “Mẹ, chúng ta chụp hình đi.”
Sau khi về, Kiều Khương ôm máy tính tìm tài liệu, trong nhóm bạn bè đều cho cô liên hệ với bác sĩ giỏi nhất, rồi gửi những tài liệu liên quan đến bệnh ung thư, cô xem đến sau nửa đêm mới đi ngủ. Ngủ cũng chẳng được yên ổn, mơ nhiều giấc mơ rối loạn, mơ thấy bệnh viện có nhiều người khóc, mơ thấy Cao Kim Lan được bác sĩ đắp mảnh vải trắng, cô bị dọa tỉnh.
Mắt cô nhìn di động, mới sáu giờ sáng.
Cô sang phòng bên cạnh, đứng ở cửa nhìn Cao Kim Lan ngủ vẫn chưa tỉnh, đóng cửa lại đi ra ngoài. Một điếu thuốc vừa hút xong, không còn buồn ngủ nữa, đi vào tắm một cái, thay quần áo, đi dạo dọc theo con đường im ắng.
Bác sĩ nói nếu như may mắn sẽ sống được thêm vài năm, có người sống không được hai năm, nhìn tình hình bây giờ của Cao Kinh Lan, có lẽ sẽ không thể trụ lâu được nữa. Kiều Khương vừa đi vừa nhớ lại lời bác sĩ nói, cũng không biết đã đi bao lâu, mệt mỏi nên chuẩn bị dừng chân nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động. Cô quay đầu, là chiếc xe tải màu trắng, đầu xe cũng viết bốn chữ:
[Trái cây Yến Gia]
Cô giơ tay cản lại.
Xe tải dừng lại, Kiều Khương kéo cửa bên ghế phụ, nghiêng người ngồi lên.
“Phiền đưa tôi đến cửa hàng bán đồ ăn sáng.”
Cô đeo chắc đai an toàn, mệt mỏi ngả lưng nằm vào ghế: “Tôi đói bụng.”
“Cô thấy rõ.”
Tài xế của chiếc xe này vẫn là người đàn ông cô gặp hôm qua, anh ta vẫn mặc áo thun màu đen, làm cho làn da càng đen hơn, mi mắt nhíu lại, lông mày vừa rậm lại trầm: “Đây không phải là taxi.”
“Vậy thì sao?” Kiều Khương nghiêng con mắt lười biếng nhìn anh ta: “Anh muốn ôm tôi xuống?”
Cô ở ánh sáng nói chuyện ôm ấp hôm qua.
Người đàn ông câm miệng.
“Mở bài nhạc.” Cô nhìn qua cây cối xẹt qua ngoài cửa sổ, trong đầu vứt bỏ nỗi phiền muộn trong lòng, muốn thả lỏng tâm tình.
Cho đến khi giọng hát đàn ông cất cao: “Sao đuổi mãi cũng không đi, thế giới đầy hoa, hóa ra tôi là một con bướm, con bướm say rượu…”
Kiều Khương: “……”