Kiều Khương đi theo ở phía sau, từ phía xa xa nghe thấy chúng gọi to:"Đại ca!"
Cô rướn mắt nhìn qua, quả nhiên thấy Yến Chiêu đứng cách đó không xa, tay còn đang cầm cuốc, chắc định làm việc dưới đất, bị chúng kéo xuống, anh cúi đầu nghe bọn trẻ nói xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Khương.
Kiều Khương đeo kính râm và đội mũ le, chỉ lộ ra làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ ửng, mặt không biểu cảm, đây là dáng vẻ có sẵn từ khi cô sinh ra, hẳn là bất ngờ bị kéo đi lên núi, mặc một chiếc váy bó sát bao mông, cũng giống như đầu tiên anh gặp cô.
Vừa kiêu ngạo lại lạnh lùng.
"Tôi quét mã cho." Lý Hiệu Lan đi đến trước mặt Yến Chiêu nói, "Không cần phải trả lại."
Yến Chiêu không trả lời, móc di động ra đưa đến trước mặt.
"Tôi muốn ăn lê." Kiều Khương bỗng nhiên mở miệng.
Lý Hiệu Lan quét mã trả tiền xong, cầm di động về hỏi Yến Chiêu: "Ở đây có lê không?"
Yến Chiêu nhìn chằm chằm mặt Kiều Khương trả lời: "Có."
Anh xoay người, xoa xoa đầu cậu nhóc, bảo bọn chúng đi trước, sau đó nói với Lý Hiệu Lan:
"Tôi dẫn hai người đi."
Mặt trời nắng gắt, Lý Hiệu Lan vừa đi vừa hỏi Kiều Khương có thể phơi nắng được không, nếu không thì đi tìm ô tránh nắng, anh đi mua lê.
Kiều Khương nói không cần, phơi cũng không sao.
Lý Hiệu Lan nói trước đây cô không thích ra ngoài, sợ phơi nắng.
Kiều Khương nói câu: "Đó là trước đây."
Lý Hiệu Lan á khẩu không nói nên lời, sau một lúc lâu mới nói: "Cũng đúng."
Người sẽ thay đổi, huống chi là tính tình của Kiều Khương.
Trước đây Trình Tất Dự luôn nói với Lý Hiệu Lan, phụ nữ như Kiều Khương anh không thể khống chế, cô là một cô gái máu lạnh, kể cả có đào cả tấm lòng dâng cho cô, cô còn phải đánh giá một chút rồi nói: ~Lòng anh sao xấu như vậy, sau đó, vèo~ ~vứt bỏ."
Lý Hiệu Lan lại không cảm thấy Kiều Khương là người máu lạnh, ở trong mắt anh, Kiều Khương chỉ là thiếu đi tình yêu, cô vừa tự tin lại độc tập, xinh đẹp cứng cỏi, nhưng vì không có gia đình bên cạnh, từ lúc tám tuổi cho đến trưởng thành, vẫn chỉ có một mình vượt qua mọi chông gai.
1
Những lời này do Trương Đông Đao nói lại cho anh, Kiều Khương chẳng bao giờ kể về những việc đó. Cô sẽ không mềm yếu trước mặt người khác, ít nhất Lý Hiệu Lan cũng chưa từng thấy.
Đôi khi anh nghĩ muốn cô dừng lại một chút, dựa vào anh, chẳng sợ chia sẻ chút áp lực cũng tốt, nhưng mà không, Kiều Khương đã sớm quen sống cuộc sống như vậy, bạn trai cũng chỉ là sinh vật, đối với cô mà nói, chỉ là một kiện hàng dùng được một thời gian, nếu cô chán, tùy thời gian đều có thể vứt bỏ.
Tháng trước vì chuyện cô muốn thôi việc mà cãi nhau với anh, đã nói qua: "Lý Hiệu Lan, tôi cảm thấy lúc này đã đến lúc chúng ta nên kết thúc rồi."
Lúc ấy, Lý Hiệu Lan đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Anh thường suy nghĩ, có một người nào đó đã từng đi qua trái tim Kiều Khương hay chưa?
Có người nào đó đã để lại dấu ấn trong lòng cô hay chưa?
Đáng tiếc, có cũng không phải là anh.
Đã đi đến vườn lê, Kiều Khương kéo kính râm thấp xuống nói: "Anh đi hái đi, tôi ở đây chờ anh."
"Được."
Lý Hiệu Lan đặt ba giỏ dâu tây xuống, nói với cô: "Em tìm chỗ mát mẻ ngồi đợi, hoặc đến chỗ dì Lan, lát nữa anh về tìm em.
Kiều Khương nhẹ gật đầu.
Lý Hiệu Lan đi vào vườn lê, Kiều Khương đứng tại chỗ, Lý Hiệu Lan vừa đi xa được vài mét, Yến Chiêu đi đến trước mặt cô, gì cũng không nói, nắm cổ tay cô kéo người vào sau cánh cửa sắt màu lam.
Cửa sắt bị vật va vào bang một tiếng, anh trầm mặt hỏi cô: "Anh ta là bạn trai cô?"
Kiều Khương tháo hẳn kính râm, nghẩng mặt lên nhìn anh:
"Cảm thấy mình lại bị như vậy rồi?"
Sắc mặt Yến Chiêu trở nên khó coi: "Cô điều tra tôi?"
"Không phải." Kiều Khương nhướng mày: "Nhưng cũng vừa khéo, nghe thấy rồi."
Cô sợ nóng, cởi mũ xuống cầm trong tay quạt quạt, thấy phòng được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, khóe môi cong lên một độ cung: "Tối đó đợi tôi?"
"Không." Giọng còn cứng rắn hơn người.
Kiều Khương di sát vào đôi mắt thâm trầm của anh: "Mua bao chưa?"
Yến Chiêu bình tĩnh nhìn cô một giây, bỗng nhiên đưa tay khóa lại cánh cửa sắt, bật đèn lên, tay siết chặt eo cô đẩy ngã lên trên giường.
///
Nói về vụ anh bị đội nón xanh ấy chị em =)) Thương
Lý Hiệu Lan cũng tốt lắm, tiếc là không yêu.