Quan trọng nhất là Cao Kim Lan rất vui, bà cho dì giúp việc về nhà, tự mình vào bếp làm cơm chiều, Lý Hiệu Lan đứng bên cạnh ép nước trái cây, ép xong bưng hai ly nước đến sô pha. Kiều Khương vừa tắm xong, tóc vẫn ướt, anh đem nước trái cây đặt lên bàn, cầm khăn lông giúp cô lau tóc.
Kiều Khương không ngẩng đầu lên, ngón tay lướt trên màn hình di động, xem tin tức ở công ty, sếp không hay nói chuyện trong nhóm, mấy tên giám đốc đang như tiêm máu gà, kiếm đơn hàng, nhân viên ở dưới reo hò vỗ tay, Kiều Khương nhìn trợ lý gửi đến báo cáo tuần, đối lập với họ ảm đạm hơn nhiều. Cô nhắn lại hai tin, khép di động lại, cầm nước trái cây trên bàn uống mấy ngụm.
Nước ép táo và kiwi.
Là vị Kiều Khương thích.
Lý Hiệu Lan vẫn luôn cẩn thận, lúc Kiều Khương và anh đi ra ngoài ăn cơm, không cần gọi món, bởi vì anh vẫn nhớ rõ món cô thích rồi tự gọi.
"Khương Khương." Anh dùng khăn lông lau khô tóc cô, âm thanh nhẹ nhàng:
"Đừng giận nữa, anh nói sai rồi, là anh không đúng."
Giọng nói của anh rất dịu dàng, từ ngữ rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, Kiều Khương thích nghe anh nói chuyện, cho dù nội dung có nhạt nhẽo, như con người anh vừa đứng đắn còn chẳng thú vị. Kiều Khương buông ly nước trái cây, vỗ vỗ vào bên cạnh, Lý Hiệu Lan từ phía sau đi đến ngồi bên cạnh, ôm lấy cô.
Kiều Khương không nhúc nhích, nghe được tiếng tim đập của anh: "Lý Hiệu Lan, anh sờ trái tim tôi đi."
Lý Hiệu Lan không biết vì sao, đưa tay sờ lên trái tim cô.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh: "Tôi đối với anh không có cảm giác."
"Không sao." Lý Hiệu Lan đưa tay vén sợi tóc vẫn hơi ẩm ướt của cô lên, đặt lên khăn lông: "Nghe nói hai người ở bên nhau lâu dài, thời gian sẽ biến tình yêu thành tình thân, chúng ta hiện tại là đôi vợ chồng già."
"Tôi có cảm giác với người khác."
Cô xoay người, vén tóc dài ra sau đầu, kéo áo ngủ xuống lộ ra mấy dấu hôn trên vai.
Yến Chiêu dùng sức mạnh hút vào, dấu hôn vẫn chưa tan hẳn, một thời gian nữa mới biến mất.
Lý Hiệu Lan nhìn chằm chằm dấu hôn hình dâu tây kia, đưa tay đè bả vai cô, xoay người cô lại dùng sức ôm vào: "Thật xin lỗi."
Anh quá hiểu Kiều Khương, cô sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ dễ như trở bàn tay, yêu một người khác. Là anh làm cô thất vọng, bọn họ khắc khẩu, Cao Kim Lan ung thư, nhiều việc ép cho cô không có chỗ phát tiết, anh có thể cảm thấy ban đêm cô sẽ không ngủ được, tưởng tượng ra cảnh cô đứng bên cửa sổ hút thuốc. Lúc cô cần anh, anh không ở bên cạnh. Cô đã từng nói Cao Kim Lan quan trọng với cô nhường nào, mà anh lại dùng lời đó làm tổn thương cô.
"Lý Hiệu Lan." Kiều Khương sờ mái tóc mềm mại của anh: "Đừng có ngớ ngẩn."
"Vậy cứ diễn một thời gian." Anh dựa vào vai cô: "Ở bên cạnh em cùng dì."
Kiều Khương không nói thêm.
Lý Hiệu Lan vòng lấy eo cô: "Khương Khương, cho anh từ từ tiếp nhận chuyện này được không?"
"Bao lâu?" Kiều Khương không đẩy anh ra, cô ngửi mùi vị thanh mát trên người anh, là mùi cô mua, hương thảo và tuyết tùng.
Lý Hiệu Lan trước kia không thích mùi này, anh thích vị cam, nhưng vì cô thích nên đã thay đổi.
Vì Kiều Khương, anh vẫn luôn thỏa hiệp.
Chẳng sợ không chia tay, hi vọng Kiều Khương sẽ cho anh chút thời gian, để anh ở bên cạnh cô lâu một chút.
"Anh không biết." Giọng nói cô đơn.
Kiều Khương để anh ôm, cho đến khi Cao Kim Lan đi từ phòng bếp ra, cô mới nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói: "Tạm thời đừng nói cho mẹ tôi."