Sau khi Kiều Tân Vĩ cùng Cao Kim Lan ly hôn, Kiều Khương chỉ có một người bạn thân duy nhất là cô nàng, vì nhà mới của Kiều Tân Vĩ ở ngay bên cạnh nhà của Trương Đông Đao. Kiều Khương rất hay ngồi đọc sách bên cửa sổ, dưới lầu có thể nhìn thấy Trương Đông Đao cùng mấy tên công tử bột ngồi phơi nắng uống trà. Trên bàn bày toàn điểm tâm cao cấp, Trương Đông Đao mặc váy công chúa ngồi ở giữa, một bên còn có vài vệ sĩ và bảo mẫu.
Ở trường Kiều Khương học chủ yếu là phú nhị đại ăn chơi trác táng, phần lớn đều kiêu ngạo ương bướng, nhưng Trương Đông Đao và Trần Chúng Thăng đều là giới nhà giàu khác loại, cô nàng là công chúa nhỏ đơn thuần, Trần Chúng Thăng là thiếu gia...ngốc ngếch đơn thuần.
Lúc mười tuổi bọn họ quen biết, là do Trương Đông Đao chủ động, sau khi Kiều Khương chuyển đến, chẳng thích nói chuyện, cô là một cô bé trầm lặng.
Kiều Khương còn nhớ rõ lời đầu tiên cô nói với Trương Đông Đao: "Cậu muốn thi được hạng nhất không?"
Trương Đông Đao ngây ngốc lắc đầu: "Không."
"Tớ muốn thi được hạng nhất." Lúc Kiều Khương nói chuyện, đôi mắt vẫn còn dừng trên trang sách: "Được hạng nhất, tháng này mới có tiền tiêu."
Lúc đó Kiều Khương vừa tròn mười hai tuổi.
Sau đó họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, khoảng chừng đã qua sáu năm, sau khi tốt nghiệp cấp ba. Kiều Khương mới bày tỏ, muốn cô làm bạn mình, Trương Đông Đao lúc đó vẫn còn khiếp sợ nói một câu: "Tớ tưởng hai đứa mình đã sớm là bạn rồi chứ."
Trần Chúng Thăng cũng ngốc theo: "A, tớ cũng, tớ cũng cho rằng như vậy......"
Trần Chúng Thăng bắt chước xong, hai người cùng Kiều Khương cười ha ha, cô nàng cười xong lại đánh vào bả vai Kiều Khương: "Cậu đúng là đồ không có lương tâm, tớ sớm đã nhận cậu là bạn, cuối cùng cậu chỉ cho thực tập, người khác cho thực tập ba bốn tháng, mà cậu cho mình thực tập tận sáu năm."
Kiều Khương nhấp ngụm rượu vang đỏ: "Chê ít? Vậy lại cho cậu mười năm."
"Không cần!"
*
Đôi bạn tâm sự cả đêm, Kiều Khương cũng nhớ lại nhiều chuyện, một chai rượu vang đỏ đã uống cạn, hai người ngủ đến chiều hôm sau mới bò dậy.
Cao Kim Lan được Lý Hiệu Lan đưa về biệt thự, sau đó Lý Hiệu lan cũng trở về thành phố đi làm, Kiều Khương nghe điện thoại của Cao Kim Lan xong, vỗ cánh tay Trương Đông Đao:
"Đứng lên, tớ phải về đây."
"Dì Lan bao giờ làm kiểm tra lại?" Trương Đông Đao xoa xoa mắt, lấy di động ra nhìn thời gian.
"Mùng hai tháng sau." Kiều Khương cầm lấy quần áo hôm qua đã được giặt sạch sẽ, mặc vào.
Trương Đông Đao nhìn Kiều Khương, bỗng nhiên nói: "Tâm trạng của cậu tốt hơn so với lần trước."
"Phải không?" Động tác Kiều Khương dừng vài giây, rồi tiếp tục mặc váy.
"Có việc gì thì tìm tớ." Trương Đông Đao quơ quơ di động: "Tớ vẫn luôn ở đây."
"Đã biết." Kiều Khương cầm túi, ngón trỏ và ngón giữa chụm vào nhau gõ gõ lên trán cô nàng:
"Công chúa điện hạ."
3
Tuy tháng sau mới đến ngày kiểm tra lại, không biết là do thời tiết quá nóng, hay là lí do khác mà ban đêm Cao Kim Lan ho không thở nổi, bị Kiều Khương dựng dậy đưa đến bệnh viện thở ô xy.
Kiều Khương cũng ở bên cạnh chăm bà.
Hành lang bệnh viện là nơi chẳng có sự sống, mỗi người như đang đợi chết, những gương mặt tuyệt vọng và đau khổ. Kiều Khương thấy người chồng quỳ xuống dập đầu với bác sĩ, thấy người con ôm mẹ bị bệnh nằm trên giường khóc khàn giọng không buông tay, thấy một người chồng đang uống nước người vợ ngồi khóc ở một bên, thấy bà nội bên cạnh khóc lóc cầu nguyện.
Mỗi một ngày trôi qua, cách một cánh cửa, cô đều có thể nghe thấy nhưng tiếng khóc bi thương trên hành lang.
Cao Kim Lan nằm trên giường bệnh nắm tay cô nói: "Khương Khương, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Kiều Khương nhìn bà một hồi lâu, âm thanh mờ mịt nói: "Mẹ, con vẫn chưa chuẩn bị."
Cô cố gắng như vậy, liều mạng như thế, vì sao lại có kết quả này?