"Đừng có làm càn!" Dù sao Lão gia tử tuổi tác cũng đã cao nên tư tưởng vẫn khá là cổ hủ, ông không thể chấp nhận được chuyện này.
Ông cũng sợ lỡ Ninh Tịch bị ông bức quá sẽ làm ra chuyện dại dột nên vội mềm giọng nói: "Được rồi được rồi, thật ra giờ con vẫn còn nhỏ, con cứ chăm chỉ làm việc đi, ông cũng không làm khó con nữa nhưng có một chuyện, con phải thường xuyên về thăm ông đấy, đây không phải là yêu cầu gì quá đáng chứ?"
Ninh Tịch nghe vậy thì vui mừng: "Không quá đáng, không quá đáng! Con nhất định sẽ về thăm ông thường xuyên!"
Sau khi dập điện thoại, Ninh Tịch cảm thấy nhẹ nhõm cả người, cuối cùng cô cũng giải quyết được một nỗi phiền muộn rồi.
Phía trước, Lục Cảnh Lễ vẫn đang chìm đắm trong bốn chữ "thụ tinh ống nghiệm" kinh hồn kia: "Anh Tịch, anh giỏi lắm, ngay đến thụ tinh ống nghiệm mà cũng lôi ra dùng được!"
Ninh Tịch lườm anh ta: "Ông nội tôi muốn được bế chắt, tôi lại không thể có bạn trai, nếu không làm thế thì anh bảo tôi phải làm thế nào?"
"Thế cô lấy t*ng trùng ở đâu ra?" Lục Cảnh Lễ hỏi.
"Kho t*ng trùng chứ đâu!"
Lục Cảnh Lễ nhìn anh trai qua gương chiếu hậu: "Thật ra ngay bên cạnh cô chẳng phải đã có sẵn lại còn là hàng cao cấp đấy sao..."
Ninh Tịch biết Lục Cảnh Lễ đang nói đến ai, cô không biết nên nói gì nữa: "Dừng! Dừng ngay cái chủ đề trẻ nhỏ không được nghe này lại!"
Sinh con với Đại ma vương, đùa gì thế...
Lục Đình Kiêu: "Nếu để tự nhiên thì chất lượng của t*ng trùng sẽ tốt hơn."
Ninh Tịch: "Hai người đủ rồi đấy... tôi chỉ nói bừa một câu thôi mà... Đừng có mà thảo luận sâu thế được không hả... Tiểu Bảo vẫn còn đang ở đây đấy!"
Cô cúi đầu nhìn, may mà Tiểu Bảo khóc mệt quá nên đã ngủ rồi.
.....
Châu Giang Đế Cảnh
Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ tiễn Ninh Tịch và Tiểu Bảo xuống tận dưới lầu.
Lục Đình Kiêu xoa đầu con trai rồi ngẩng lên nói với Ninh Tịch: "Tôi về đây, gần đây trời trở lạnh, buổi đêm chú ý giữ ấm."
Ninh Tịch gật đầu: "Ừm ừm, tôi biết rồi! Boss đại nhân ngủ ngon!"
Lục Đình Kiêu nhìn cô đắm đuối: "Ngủ ngon."
Lục Cảnh Lễ ngáp một cái: "Anh Tịch ngủ ngon, Nếu bên phía Tịch Thế Khanh còn có chuyện gì, tuyệt đối phải nhớ chia sẻ với cậu em này nhé!"
Ninh Tịch không biết nên nói gì với tên sống nhờ vào đưa chuyện này nữa: "Có gì cũng không thiếu anh được!"
Tạm biệt xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Nhưng Lục Đình Kiêu vừa quay người, bỗng cảm thấy áo mình bị một lực nhỏ kéo lại.
Ngoảnh lại, anh thấy Tiểu Bảo không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngái ngủ nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy góc áo anh không chịu buông.
Lục Đình Kiêu nhất thời ngớ ra.
Dù sao từ trước đến giờ Tiểu Bảo cũng chưa từng có cử chỉ thân mật như vậy với anh, chẳng phải lần nào anh rời khỏi chỗ Ninh Tịch, bé con cũng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, muốn anh đi nhanh lên sao...
Không chỉ Lục Đình Kiêu, ngay đến cả Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch cũng thấy ngỡ ngàng.
"Tiểu Bảo, con sao thế?" Ninh Tịch dịu dàng hỏi.
Tiểu Bảo chớp mắt nhìn Lục Đình Kiêu, sau đó bàn tay nhỏ bé thò vào ngực tìm gì đó.
Ninh Tịch biết cậu bé đang tìm tập giấy viết, vội lấy từ trong balo sau lưng ra cho cậu bé.
Một tay bánh bao nhỏ giữ chặt lấy áo Lục Đình Kiêu không buông, tay còn lại dụi dụi mắt, sau đó liền viết mấy chữ: [Ba ơi, đừng đi]
Bốn chữ... Lục Đình Kiêu còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Cảnh Lễ đã rú lên một tiếng, cảm động đến nỗi suýt thì bật khóc: "OA! Tiểu Bảo tình cảm quá! Tôi cũng muốn có con! Tôi muốn đi thụ tinh ống nghiệm!"
Lúc này, Lục Đình Kiêu nhìn vào bàn tay đang giữ chặt áo mình và bốn chữ trên tập giấy kia, trong lòng vô cùng ngổn ngang.
Nước mắt Ninh Tịch đã lưng tròng, quan hệ giữa bánh bao nhỏ và Lục Đình Kiêu tốt lên, đây là việc cô muốn thấy hơn ai hết: "Lục Đình Kiêu, hay tối nay anh ở lại chỗ tôi đi! Ở bên Tiểu Bảo nhiều một chút!"
Danh Sách Chương: