Hồ Hồng Đạt càng nghĩ càng hoảng, vội vã vắt óc ra dỗ dành: "Bà xã… bà xã tha thứ cho anh thêm một lần này nữa thôi được không? Anh bảo đảm sau này sẽ không lừa dối em nữa!"
Lúc này, ông ta không tự chủ được mà nghĩ đến những điểm tốt của Minh Phương Phương.
Ngoài chuyện kết hôn nhiều năm mà không sinh được đứa con nào cho ông ta ra thì cô rất xinh đẹp lại hào phóng hiểu chuyện, từng ấy năm vẫn ấm ức chịu khổ sở ở bên cạnh chăm sóc cho ông ta... không những thế cô còn là một sự trợ giúp mạnh mẽ cho sự nghiệp ông ta…
Không được! Bây giờ ông ta tuyệt đối không thể ly hôn với Minh Phương Phương được!
"Bà xã, thật đấy, anh có thể thề!"
Nhưng mà lần này, Minh Phương Phương lại không tin tưởng ông ta như những lần trước nữa, giờ ánh mắt của cô ta lạnh đến mức đáng sợ: "Ha ha ha, không lừa tôi? Được thôi, vậy ông nói tôi nghe tại sao ông lại che chở con ả đó đủ kiểu như thế?"
Minh Phương Phương gằn từng chữ một hỏi.
"Anh…" Hồ Hồng Đạt bị ánh mắt của Minh Phương Phương làm cho phát hoảng: "Anh... anh... bị con đàn bà đó mê hoặc... nhất thời hồ đồ!"
Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Minh Phương Phương cuối cùng cũng lụi tàn: "Nói dối… ông đang lừa gạt tôi! Con đàn bà đó đang có thai! Con ả đó đang có thai đúng không!!!"
Ngoại trừ lý do này ra, cô ta không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể khiến một gã đàn ông luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như ông ta đi bảo vệ con đàn bà ấy.
"Anh…" Hồ Hồng Đạt biết mình không thể giấu nổi nữa: "Phương Phương, anh là đàn ông! Đâu có thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc mình tuyệt hậu? Em vẫn mãi không thể có con, ba mẹ ngày nào cũng giục giã, em bảo anh phải làm sao bây giờ…"
"Thế cho nên ông mới đi ngoại tình? Thế cho nên ông phản bội tôi? Ông với con tiện nhân đó coi tôi như một con ngốc để lừa gạt đúng không? Hồ Hồng Đạt! Bao nhiêu năm nay tôi đối đãi với ông như thế nào? Chỉ vì tôi không thể sinh con cho ông? Ông rốt cuộc có còn lương tâm không?"
"Anh…"
"Nếu đã muốn có con như thế tại sao ông không trực tiếp đề nghị ly hôn tôi mà đi tìm con ả nào đó có thể sinh con cho ông ấy? Nếu như ông nói thẳng với tôi, tôi đảm bảo sẽ ký đơn ly hôn ngay cho ông ngay lập tức, tại sao lại luôn mồm nói yêu tôi... không để ý đến con cái!"
"Bà xã, anh… em nghe anh nói đã…"
"Nói cái gì? Nói... là vì ông sợ ly hôn tôi ông sẽ mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Minh cho nên mới luôn giả vờ là yêu tôi? Nói ông là một tên cặn bã từ đầu đến chân chứ gì!" Minh Phương Phương hoàn toàn mất kiểm soát vung tay hất hết toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống đất.
Ở phía đối diện, Lục Đình Kiêu khẽ nghiêng người, che chở cho Ninh Tịch không bị những mảnh nhỏ văng vào.
Minh Phương Phương nhìn thấy Lục Đình Kiêu cẩn thận bảo vệ Ninh Tịch mà trong lòng lại chua chát không lời nào tả nổi…
Thấy hai người muốn rời khỏi đây, Minh Phương Phương hít một hơi thật sâu, gian nan nói: "Ninh Tịch, thật xin lỗi đã hiểu lầm cô rồi!"
Ninh Tịch quay đầu lại nhìn bóng dáng lẻ loi đơn độc của Minh Phương Phương - người vốn lúc nào ngang ngược tự đại, trong lòng đủ kiểu cảm xúc đan xen…
Ra khỏi nhà hàng.
Tâm trạng của Ninh Tịch có đôi chút nặng nề, không nhịn được mà than thở một câu: "Đàn ông quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!"
Lục Đình Kiêu: "…"
Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra là Đại ma vương vẫn còn ở bên cạnh, vội thò đầu sang cười hề hề lấy lòng nói: "Boss đại nhân là ngoại lệ! Boss đại nhân là tuyệt vời nhất!"
Lục Đình Kiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng: "Anh sẽ không thế."
Ninh Tịch: "Hửm?" Không thế cái gì cơ?
Lục Đình Kiêu: "Sẽ không ép em sinh con."
Ninh Tịch toát mồ hôi hột: "Đương nhiên là anh sẽ không thế rồi, anh có con trai rồi mà…"
Lục Đình Kiêu: "Cũng sẽ không phản bội em."
Dười bầu trời tuyết bay lả tả, Ninh Tịch ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt Lục Đình Kiêu: "Ừm, em tin."
Danh Sách Chương: