"Anh! Ông anh ruột của tôi ơi! Anh nói thật cho em biết, chiêu này của Tiểu Bảo có phải là do anh dạy không? Có phải ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch sẵn sàng chỉ đợi tới lúc này để phản công thôi có đúng không? Đệch mẹ! Nếu anh đã lên kế hoạch ngay từ đầu thì cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ! Hại em sợ đến nỗi suýt bay mất cả hồn!" Lục Cảnh Lễ lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt kinh hồn bạt vía.
Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn thằng em sợ suýt nữa thì tụt huyết áp bên cạnh mình, hiếm lắm mở miệng giải thích: "Mặt mày chẳng giữ nổi chuyện gì cả, nếu bị ba mẹ biết Tiểu Bảo được dạy mới làm thế, vậy thì sẽ càng cảm thấy phản cảm với Ninh Tịch hơn chứ sao."
"Ặc... Mặt em... khó tin đến thế cơ à?" Lục Cảnh Lễ khóc lóc.
Ngay đến việc bẫy anh mà cũng bẫy có lí như vậy, hoàn toàn không thể phản bác lại được...
Có điều, sau khi xua tan được mối nguy hiểm, Lục Cảnh Lễ nhanh chóng hồi máu, hưng phấn phàn nàn với ông anh của mình: "Anh, vừa xong anh có thấy vẻ mặt của ba mẹ mình không? Buồn cười quá thể! Ba rõ ràng mừng phát điên thế mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mẹ thì lôi lôi kéo kéo Ninh Tịch như cướp con gái nhà lành ấy! Tiểu Tịch Tịch lúc đấy còn đờ cả ra!"
Lục Cảnh Lễ nhớ lại vẻ mặt Ninh Tịch lúc ấy, lòng tự thấy an ủi hơn nhiều, ít nhiều trông cô cũng ngu không khác gì cậu.
Trong phòng khách kiểu cách Trung Quốc cổ, các loại thức ăn phong phú đã được bày đầy lên bàn.
Chỉ là ăn sáng thôi có cần phải khoa trương hơn mở tiệc thế này không.
Nhưng, Ninh Tịch vẫn mơ hồ ngồi xuống trước bàn ăn.
Ngồi đối diện cô là hai ông bà nhà họ Lục của Tiểu Bảo.
Bên phía Ninh Tịch có Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu.
Hết cách, Ninh Tịch đành phải chủ động mở miệng tự cứu mình: "Thật sự rất cảm ơn lời mời thịnh tình của phu nhân, nhưng cháu đã ăn rồi ạ." ~Cháu đã ăn rồi! Nên giờ hãy thả cho cháu đi đi!
Cùng một lúc mà phải đối diện với Đại ma vương và cả ba mẹ của anh ta nữa, áp lực thật sự quá lớn mà!
"Ăn rồi à? Vậy là Tiểu Bảo cũng ăn rồi?" Lục lão phu nhân lập tức hỏi.
"Vâng." Ninh Tịch dè dặt trả lời, cũng không nói nhiều lời.
"Sáng nay Tiểu Bảo ăn những gì rồi?"
"Tiểu Bảo ăn một bát mỳ vằn thắn lớn với mấy cái Tiểu Long Bao ạ."
"À à, thế thì ăn cũng no đấy chứ!" Lục lão phu nhân gật đầu, lại thân thiết hỏi: "Thế thằng bé có bị nôn ra không?"
Lục Sùng Sơn nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn qua.
Ninh Tịch lắc đầu: "Không ạ."
Hai người cùng thở phào.
"Thế xem xem cháu thích ăn gì thì nếm thử một chút đi!" Lục lão phu nhân nói rồi tự mình bưng đĩa cá rán đưa cho cô.
Lời mời thịnh tình như thế này khó có thể từ chối, Ninh Tịch đành phải cảm ơn.
Lúc này, Lục Sùng Sơn khẽ ho một tiếng, ông liếc mắt nhìn vợ của mình. Lão phu nhân hiểu ngay, lại mở miệng nói: "Cô Ninh, thấy bảo tối qua cô đưa Tiểu Bảo của chúng tôi ra ngoài chơi à?"
Cuối cùng cũng tới rồi!!!!
Ninh Tịch căng cứng dây thần kinh: "Cháu xin lỗi, cháu không..."
Ninh Tịch vốn định nhận tội vì chưa có sự đồng ý của hai người đã tự ý đưa Tiểu Bảo ra ngoài...
Nhưng đúng lúc này, bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô bỗng được một bàn tay ấm áp che phủ, hơn nữa còn nắm lấy, như một kiểu ra hiệu và nhắc nhở.
Vì quá bất ngờ, Ninh Tịch giật mình hoảng sợ như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa thì nhảy bật lên, bị nghẹn thức ăn, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ..."
Lục Đình Kiêu làm như người sờ tay con gái nhà người ta chẳng phải là anh, bình thản đưa cho cô một cốc nước, sau đó động tác không gì có thể tự nhiên hơn, đưa nước tới tận miệng cô.
Danh Sách Chương: