Mục lục
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục lọi một hồi, Ninh Tịch lôi ra một chiếc áo quây màu bạc, một cái quần da bó sát, một đôi giày cao gót 12 phân sau đó tự hóa trang cho mình thành khuôn mặt đến mẹ còn nhận không ra.

Người ta là cô gái lọ lem nửa đêm thay váy áo đẹp, lên xe ngựa đến hoàng cung của hoàng tử, còn cô thì nửa đêm canh ba hóa thành tiểu yêu tinh chuyên lượn lờ quán bar để tăng độ chán ghét của Đại ma vương.

Ài....

Hai ngày nay Lục Đình Kiêu rất bận rộn, bây giờ chắc vẫn chưa ngủ đi?

Ninh Tịch chạy ra ban công nhòm qua phía phòng Lục Đình Kiêu một cái, quả nhiên thấy thư phòng vẫn sáng đèn.

Vì vậy cô liền chạy đến gõ cửa cho anh ta mù mắt luôn!

“Cốc cốc cốc” gõ cửa ba tiếng, một lát sau bên trong truyền đến một chuỗi tiếng bước chân trầm ổm, tiếp theo, cửa mở ra.

Lục Đình Kiêu nhìn rõ người ngoài cửa xong, quả nhiên môi khẽ run lên: “Cô...”

“Tôi hẹn bạn ra ngoài uống rượu, tới báo cho anh một câu!” Ninh Tịch nói xong tràn đầy mong đợi nhìn phản ứng của Lục Đình Kiêu.

Sự kinh ngạc của Lục Đình Kiêu chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, bình tĩnh gật đầu như thể không nhìn thấy lối ăn mặc khoa trương của cô: “Ừ, đi chơi vui vẻ.”

Nói xong còn hỏi một câu: “Cần tôi bảo lái xe đưa em đi không?”

Sắc mặt Ninh Tịch hơi đen lại: “Khụ, không cần, tôi tự lái xe đi...”

Ninh Tịch hít sâu một hơi vừa định rời đi thì Lục Đình Kiêu đột nhiên đi tới trước mặt cô.

Anh ta lại muốn làm gì?

Ninh Tịch bất giác lui về sau một bước nhưng vẫn không tránh được cánh tay đang đưa tới.

Ngón tay của anh chạm vào rái tai của cô, thậm chí còn nhẹ nhàng nhéo một cái, lông tơ toàn thân Ninh Tịch đều dựng đứng hết lên, vội đưa tay ôm lấy tai vẻ mặt như thể đang nhìn quái vật ăn thịt người.

Khóe miệng Lục Đình Kiêu cong lên một độ cong khó mà phát hiện, chỉ chỗ anh vừa mới chạm vào nói: “Chỗ này của cô có một nốt ruồi màu đen.

“Cho nên?” Đang yên đang lành nói nốt ruồi của cô làm gì? Đầu óc của Ninh Tịch vốn đang hỗn loạn giờ lại càng không theo kịp tư duy của anh.

“Cô mặc đồ như với trang điểm như này thì người bình thường chắc chắn không nhận ra nhưng nốt ruồi này lại đủ để chứng minh thân phận của cô, tốt nhất nên che lại.” Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch đứng cách ra hai bước: “Một cái nốt ruồi thôi, làm gì có ai để ý?”

“Cẩn thận vẫn hơn.”

“Được rồi, anh nói có lý, để tôi về lấy khuyên tai che lại!”

“Ừ.”

Sau trận giao phong ngắn ngủi cuối cùng thì Ninh Tịch tự cưỡi xe ra khỏi cửa.

Tại sao lần này vừa mới bắt đầu, cô đã có cảm giác mình thất bại?

Không được không được, tỉnh táo một chút, nhất định phải phá vỡ sự sùng bái đối với Đại ma vương!

.....

Quán bar

Hiếm có lắm mới có dịp Ninh Tịch buông thả bản thân một lần, cô gọi một chai rượu rồi ngồi ở quầy bar tự rót tự uống.

Phía sàn nhảy vô cùng náo nhiệt nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào, không yên lòng cầm ly rượu ngây người.

Mấy cái chỗ như hộp đêm này lúc ở nước ngoài cô đã chơi đến chán, chẳng có chút mới mẻ nào, có nóng bỏng cuồng nhiệt hơn nữa trong mắt cô cũng chỉ như một vở hài kịch không tiếng.

Uống hết một chai, Ninh Tịch lại gọi chai thứ hai. Rượu không khiến cô thả lỏng mà trái lại còn khiến cô càng thêm buồn phiền, rối loạn.

Đúng lúc này, một người đàn ông bưng ly rượu trong tay đi tới: “Tiểu thư, đi một người?”

Người đàn ông này nhìn có vẻ ngoài 30 tuổi, áo quần gọn gàng, trông cũng ra dáng tri thức - là cái loại tự nghĩ rằng mình rất tốt đẹp.

Trong lúc Ninh Tịch uống hết chai rượu kia thì đã có không ít người chú ý tới cô nhưng mà chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ biết cô là một tay giang hồ lão luyện, người bình thường không dám ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK