Giang Mục Dã hưng phấn nói: "Dù sao mấy cảnh sau cũng dễ èo, đang tính rủ bà tối nay đi nhậu đây!"
Ninh Tịch giơ một ngón tay lên lắc lắc: "Sorry, mặc dù tối nay tôi quả thật định đi quán bar thư giãn một chút nhưng mà chỉ đi một mình thôi!"
Giang Mục Dã nổi giận: "Mẹ kiếp! Sao không cho tôi đi cùng!"
Ninh Tịch liếc xéo một cái: "Ông còn ngại lần trước chưa đủ đúng không?"
"Lần đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, chưa kể vì chuyện đó mà cô mới được một cái hợp đồng đại diện game ngon ăn đấy nhá!" Giang Mục Dã hùng hồn nói.
"Ai có thể đảm bảo lần nào tôi cũng may mắn như thế? Giang đại minh tinh à, ngài tha cho tôi đi mà, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho chị Chi Chi đâu!"
Một giờ sau tại quán bar Carlos.
Quán bar Carlos này có một đặc điểm, nơi đây cấm tiệt những vị khách thuộc tầng dưới xã hội, nhất là đàn ông.
Cứ nhắc đến Carlos người ta lại nhớ tới câu: "Người nghèo và chó không được vào."
Mà thứ có thể hấp dẫn những tên lắm tiền hay đám công tử con nhà giàu thì tất nhiên là sắc đẹp, dáng người, khí chất của đám gái gọi hoặc của những cô chiêu con nhà giàu.
Trừ tiền với quyền ra thì xinh đẹp cũng coi như là một loại giấy thông hành ở đây.
Ninh Tịch vất vả lắm mới trốn thoát được Giang Mục Dã kia, lúc đến quán bar thì bên trong cũng đầy người rồi, vậy nên cô chỉ tùy tiện tìm một xó xỉnh nào rồi ngồi xuống.
Đối với Ninh Tịch mà nói thì điểm tốt nhất của quán bar này chính là không cần cải trang phiền toái làm gì, vì nơi này cơ hồ không ai biết một diễn viên nhỏ bé không có tiếng tăm gì như cô, điều này có thể khiến cô hoàn toàn thư giãn.
Ninh Tịch vừa mới ngồi xuống thì mấy bàn cách đó không xa đã có một đám đàn ông trung niên đang quắc mắt "tìm mồi", đám người kia nhìn chằm chằm Ninh Tịch, trong mắt hiện lên tia suy nghĩ sâu xa...
"Vẻ ngoài cùng khí chất thật xuất chúng, nhưng không phải khẩu vị của tôi."
"Ừ, nhìn cũng không giống một cô chiêu."
"Không phải cô chiêu thì là gái gọi! Cứ nhìn đi, tối nay không ít người đẹp đến đây đâu, vội làm gì!"
Mấy người đàn ông trung niên kia ngồi ở ghế salon hạng sang, bày ra dáng vẻ biếng nhác thoải mái. Giọng của bọn họ không nhẹ không nặng, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy.
Vừa nói xong, mấy người thanh niên ngồi khu bên cạnh đã đồng loạt đứng dậy.
Cậu trai cầm đầu mặc một chiếc sơ mi đắt tiền phối với quần tây, đôi mắt hẹp dài với mí mắt ti hí nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch: "Ha ha, em gái này không hợp gu mấy người vậy thì để cho chúng tôi thôi!"
"Lý công tử cứ tự nhiên." Một người đàn ông ngồi trên ghế salon khẽ mỉm cười không để bụng. Mục tiêu của bọn họ là những quý cô chân chính, đối với loại đàn bà cấp bậc này thì xinh đẹp thế chứ xinh đẹp nữa bọn họ cũng khinh thường.
Vì vậy, đám người Lý công tử liền lập hướng về Ninh Tịch mà buông lời ngả ngớn, huýt sáo: "Này người đẹp! Có muốn tới ngồi chung không!"
Những bản nhạc trong quán bar này đều theo phong cách nhẹ nhàng, không có thể loại chói tai ồn ào cho nên Ninh Tịch lập tức nghe được thanh âm của đám công tử ca kia.
Đôi mắt lạnh lùng của Ninh Tịch quét qua đám người, không đáp lại bất cứ cái gì.
Loại chuyện này Ninh Tịch cũng gặp qua vài lần, đã sớm thành quen rồi. Cô đến Carlos mục đích là để thư giãn nên cứ lựa chọn không để ý đến bọn họ là được.
Đây là quán bar cao cấp nên cũng không có người dám làm chuyện gì quá ồn ào.
Danh Sách Chương: