Mục lục
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người bên cạnh nhìn vào, chỉ cho là bánh bao nhỏ khóc dữ quá nên mới không nói ra lời nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của cậu nhóc.

Cậu bé đang không ngừng gọi "mẹ"?

Thấy rõ khẩu hình phát âm của bánh bao nhỏ, chén rượu để bên tay Tịch Thế Khanh không cẩn thận rơi xuống đất

Đứa bé này gọi Ninh Tịch là mẹ?

Làm sao có thể thế được?

Không thể thế được… nhất định không có khả năng…

Đứa bé này nhìn trông cũng đã bốn năm tuổi rồi, Ninh Tịch làm sao mà có con trai lớn như thế được!

Còn người đàn ông vẻ mặt không cảm xúc nhưng khí tràng lại đè ép người ta đến mức phát sợ này nữa, anh cảm thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Biểu cảm của Ninh Tịch hình như cũng rất kinh ngạc, có lẽ nào đối phương nhận nhầm người?...

Tịch Thế Khanh còn đang suy nghĩ thì thấy Ninh Tịch đứng phắt dậy, vội vã đón lấy đứa bé trong lòng Lục Đình Kiêu, ôm nó dỗ dành như bảo bối: "Bảo bối không khóc không khóc, cô xin lỗi, xin lỗi mà, không khóc nữa được không…"

Vẻ mặt của Tịch Thế Khanh thoắt cái biến thành màu trắng.

Ngay sau đó anh liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của người đàn ông kia.

Ánh mắt đó rõ ràng là ánh mắt khi bị người lạ xâm phạm vật sở hữu, mang theo tính công kích cực kì mãnh liệt.

Nhưng mà khi ánh mắt anh ta nhìn về phía Ninh Tịch, cái vẻ lạnh băng băng đó lập tức hóa thành dòng nước ấm áp…

Người đàn ông này… rốt cuộc có quan hệ thế nào với Ninh Tịch?

Chẳng lẽ Ninh Tịch đã sớm kết hôn sinh con từ năm năm trước?

Không… không thể nào… năm năm trước Ninh Tịch vẫn còn nhỏ như vậy…

Vậy chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tịch Thế Khanh đã hoàn toàn hỗn loạn rồi!

Giờ phút này toàn bộ tâm trí của Ninh Tịch đều dồn hết vào bánh bao nhỏ đang khóc hưng hức, không hơi đâu mà quan tâm đến Lục Đình Kiêu hay Tịch Thế Khanh cả, đương nhiên là không chú ý đến biểu cảm của Tịch Thế Khanh rồi.

Bởi vì cảnh tượng bên Ninh Tịch thật sự quá thu hút sự chú ý của người khác, hai người đàn ông, một người phụ nữ còn có cả một đứa trẻ nữa, trông cứ như bị bắt ngoại tình tại trận nên nhanh chóng có tiếng bàn tán xì xào.

"Xin lỗi anh Tịch, tôi phải đi rồi." Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo, vội vàng rời đi, luống cuống đến mức ngay cả điện thoại và túi xách cũng quên luôn.

Lục Đình Kiêu cẩn thận cất từng thứ một đi cho cô, sau đó cùng đi ra ngoài thuận tiện thanh toán luôn hóa đơn của bàn đó.

Tịch Thế Khanh ngồi sững ra đó mất mấy giây rồi mới vội vàng đuổi theo.

Anh ta chỉ nhìn thấy Ninh Tịch đang ôm cậu bé đứng bên đường còn người đàn ông kia thì cởi áo vest ngoài khoác lên vai cô.

Trông ba người bọn họ… sao lại hài hòa đến thế… bất kì ai cũng không thể xen vào giữa bọn họ…

Ninh Tịch phải đem toàn bộ sức lực dỗ Tiểu Bảo mới có thể coi như là dỗ dành được chút ít, bởi vì vừa nãy khóc dữ quá nên cậu bé giờ đang nấc cục, Ninh Tịch chậm rãi vỗ lưng cho cậu nhóc, thỉnh thoảng thơm lên má cậu, dịu dàng trấn an…

"Tại sao anh và Tiểu Bảo lại có mặt ở đây?" Đợi đến khi Tiểu Bảo đã khá hơn một chút, Ninh Tịch mới nhớ ra hỏi Lục Đình Kiêu.

"Tiểu Bảo nhớ em, tôi đưa nó đến gặp em." Lục Đình Kiêu mặt không biến sắc mà bịa chuyện.

Sự thật vốn là anh lừa Tiểu Bảo ra ngoài.

Ninh Tịch nghe thế lại càng áy này, thế cho nên vừa nãy Tiểu Bảo vẫn mãi không xuất hiện chỉ đứng đằng sau âm thầm nhìn lén cô mà thôi sao?

Khóc đến mức đau lòng như thế là vì nhìn thấy cô ăn cơm với người đàn ông khác nên tưởng rằng cô sẽ bị cướp đi?

Ninh Tịch cứ tự nhiên mà nghĩ mọi chuyện theo lối đó.

Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt của Ninh Tịch biết cô tin rồi, không tự chủ mà thở phào một hơi.

Bằng không, nếu như cô biết Tiểu Bảo bị anh đưa đến lại còn bị Cảnh Lễ chọc cho khóc nữa thì hậu quả đúng là khó lường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK