Ninh Tịch nhìn chiều hướng dư luận trên mạng rồi mới gọi điện cho Lâm Chi Chi.
Vì lúc trước Ninh Tịch vội vàng chạy đến trường nên chỉ gửi một tin nhắn cho Lâm Chi Chi thông báo mọi chuyện đã giải quyết xong, mấy thứ điều tra được đã có thể tung ra rồi.
"Alo, chị Chi Chi~!"
"Ninh Tịch, đã xong rồi sao? Em đã xem video họp báo chưa?"
"Đã xem rồi ạ! Chuyện này đến giờ cũng coi như đã giải quyết xong rồi chứ? Có còn vấn đề gì nữa không?"
"Đúng vậy, yên tâm rồi." Lâm Chi Chi nói vậy nhưng giọng vẫn có chút chần chừ, như thể muốn nói lại thôi: "Ninh Tịch... em..."
Hiển nhiên là Lâm Chi Chi muốn hỏi Ninh Tịch đã làm thế nào mà lại khiến Hồ Hồng Đạt đích thân ra mặt làm rõ sự thật như thế.
"Chị Chi Chi yên tâm đi, em không dùng thủ đoạn gì vi phạm pháp luật cả, cũng không làm chuyện trái quy tắc. Thật ra là do Lục Cảnh Lễ ra mặt, còn anh ta nói những gì với Hồ Hồng Đạt thì em không biết." Ninh Tịch quả quyết đẩy hết trách nhiệm lên đầu Lục Cảnh Lễ.
Những lúc thế này thì con hàng này rất có tác dụng!
Lâm Chi Chi nghe Ninh Tịch trả lời thì dù đã nghĩ cô có thể tìm tới Lục Cảnh Lễ, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.
Dù sao thì vụ bê bối lớn thế này cũng có ảnh hưởng không nhỏ tới Hồ Hồng Đạt, kể cả là Lục Cảnh Lễ ra mặt cũng chưa chắc đủ khả năng làm đến mức sạch sẽ thế này.
Lần này mặt mũi Hồ Hồng Đạt coi như mất sạch, không chỉ vậy mà cổ phiếu của công ty ông ta cũng tụt dốc không phanh.
Chưa kể lúc họp báo thái độ của ông ta có chút kì quái, không chỉ cố gắng làm rõ chuyện ông ta với Ninh Tịch không có bất cứ quan hệ gì mà còn liên tục nói xin lỗi với Ninh Tịch.
Không biết Lục Cảnh Lễ rốt cuộc đã làm cái gì...
Nghĩ tới đây thì nỗi lo lắng trong lòng Lâm Chi Chi lại đột nhiên bùng lên...
Quan hệ của Lục Cảnh Lễ với Ninh Tịch coi như không tệ, hoặc phải nói là hai người họ hơi quá thân thiết? Trước đây Lục Cảnh Lễ cũng đào không ít người nhưng chưa từng thấy anh ta quan tâm người nào như vậy...
Nhỡ đâu hai người phát triền thành loại quan hệ đó...
"A!" Ninh Tịch đang nói chuyện với Lâm Chi Chi thì cả người bỗng nhiên bị nhấc lên, dọa cô giật cả mình.
"Ninh Tịch, sao thế?" Bên kia di động Lâm Chi Chi vội vã hỏi.
Ninh Tịch căm giận nhìn Lục Đình Kiêu đang yên đang lành tự nhiên ôm lấy cô rồi vội vàng trả lời Lâm Chi Chi: "Không sao không sao, lúc nãy suýt nữa em làm rơi cái ly!"
"Không sao là tốt rồi, vậy chị đi làm việc đây, những chuyện khác thì chờ em tới công ty thì chúng ta bàn sau."
"Vâng vâng được, tạm biệt chị Chi Chi!"
Ninh Tịch vội vàng cúp điện thoại: "Lục Đình Kiêu, anh làm cái gì thế?"
Lục Đình Kiêu không lên tiếng, ôm lấy cô đi thẳng về phía giường.
Ninh Tịch ngước đầu nhìn Lục Đình Kiêu, chớp mắt một cái: "Sói xám, anh muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ sao?"
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái, ném cô lên giường sau đó vén quần áo của cô lên.
Trong lòng Ninh Tịch đánh cái hoảng, vội rụt về sau theo bản năng: "Gì thế! Lục Đình Kiêu, anh làm thật đó hả? Khụ khụ, cái này hình như không ổn lắm nhỉ? Tiểu Bảo vẫn ở đây đó!"
Lục Đình Kiêu nhìn cô gái đang mặc một chiếc váy bồng với một chiếc áo choàng màu đỏ vô cùng đáng yêu trước mặt, ánh mắt anh chợt trở nên sâu hun hút: "Tiểu Bảo không có ở đây thì được?"
Ninh Tịch: "..." Tự mình ngã vào hố rồi.
Lục Đình Kiêu tiếp tục kéo quần áo của cô lên, Ninh Tịch nhất thời hoảng hốt.
Không đợi cô ngăn cản, Lục Đình Kiêu đã vén cái váy bồng kia lên, sau đó lập tức nhìn thấy vết thương ở đùi Ninh Tịch có vết máu đỏ thấm ra ngoài lớp vải...
Ninh Tịch nhất thời che mặt rên một tiếng.
Chết rồi! Chuyến này chết thật rồi!
Danh Sách Chương: