Dù thế nào thì chuyện lần này cũng coi như đã được giải quyết thuận lợi.
Lên xe, Ninh Tịch chuẩn bị gọi điện báo cáo tình hình cho ông nội biết nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Haiz, tuy cô đã bàn bạc với Tịch Thế Khanh về chuyện "ai về nhà nấy" nhưng lỡ ông nội vẫn chưa hết hi vọng thì sao?
"Alo, ông ạ!!!"
"Aiz, Tiểu Tịch à! Con đã gặp mặt chàng trai nhà họ Tịch chưa? Con thấy thế nào? Cậu ta được lắm phải không?"
"Khụ, ông nội, anh ấy tốt lắm nhưng người ta không để ý tới con!" Ninh Tịch đáp.
"Con nói gì cơ, tên đó không để ý đến con á?" Lão gia tử kích động nói.
"Không phải đâu ông, ý con là bọn con không hợp nhau, ông đừng tác hợp chúng con nữa!" Ninh Tịch giải thích cho ông nội nghe những gì cô đã bàn bạc với Tịch Thế Khanh.
Đầu dây bên kia, nghe giọng Lão gia tử có vẻ khá thất vọng: "Sao có thể thế được? Ông còn cố ý gặp mặt cậu ta trước mà, trông không tồi, cũng là người tài giỏi nên ông mới yên tâm bảo con đi gặp mặt cậu ta, vậy mà con cũng không thích? Thế con nói ông hay, con thích người thế nào, để ông tìm giúp con! Ông còn một ông bạn già nữa, cháu trai nhà họ..."
Thôi rồi, thôi rồi, quả nhiên...
Ninh Tịch đỡ trán: "Ông à đừng! Ông, giờ con thật sự không muốn tìm đối tượng đâu!"
"Tiểu Tịch à, con tin ông đi, ông là người từng trải, tuổi con bây giờ phải tranh thủ mới tìm được người đàn ông xuất sắc, hơn nữa..."
Ninh Tịch đau đầu, bên cạnh bỗng truyền đến một nguồn nhiệt, Lục Đình Kiêu không biết từ lúc nào đã ghé sát vào tai cô, khẽ nói: "Nói với ông nội em, bảo ông chủ em không cho phép em yêu đương."
Ninh Tịch sững sờ, vội bịt điện thoại: "Hả?"
"Lâm Chi Chi không nói với em à? Tình hình lúc này của em không thể có bạn trai được." Lục Đình Kiêu mặt không đổi sắc nói.
Ninh Tịch nghe vậy mắt sáng lên: "Đúng! Đây là một lí do quá tuyệt!"
Lục Cảnh Lễ đang lái xe phía trước khóe miệng giật giật lẩm bẩm: "Ha ha, phải, ông chủ không cho phép cô yêu đương, chỉ cho phép cô với ông chủ yêu nhau thôi..."
"Ông nội, hiện tại con chỉ muốn dồn tâm sức vào công việc thôi, hơn nữa sự nghiệp của con đang trên đà đi lên, công ty con không cho phép con yêu đương lúc này!"
Lão gia tử nghe vậy nổi giận: "Gì cơ? Không cho yêu đương, sao lại có công ty như thế? Ông chủ của con có hiểu gì về quyền của con người không?"
Ninh Tịch liếc nhìn Lục Đình Kiêu vì chắn cho cô mà lỡ phải dính đạn: "Ông nội, công việc của bọn con là vậy đấy, nếu có bạn trai rồi sẽ mất rất nhiều fan. Hơn nữa, giờ con còn mở một văn phòng làm việc riêng, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, tháng sau bắt đầu tuyên truyền phim mới, phải chạy khắp nơi trên cả nước, xong lại bắt đầu quay phim khác... thật sự không có thời gian đâu ạ!"
Ninh Trí Viễn đang định nói với cô về chuyện để cô về công ty làm việc nhưng nghe cô nói vậy liền biết không có khả năng, tuy rất tiếc nhưng thấy cháu gái mình có được sự nghiệp như ngày hôm nay trong lòng ông cũng cảm thấy vui mừng.
"Thế còn chắt của ông thì sao... bao giờ ông mới được bế chắt đây..."
Nghe tiếng thở dài đau thương của ông, Ninh Tịch xoa đầu bánh bao nhỏ, cô cũng thở dài, haiz, nếu bánh bao nhỏ là con trai cô thì tốt biết mấy, như vậy thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được rồi.
"Hay là ông ơi, con đi thụ tinh ống nghiệm nhé?"
Lục Đình Kiêu: "..."
Lục Cảnh Lễ: "..."
Tiểu Bảo: "..." Thụ tinh ống nghiệm là gì?
Danh Sách Chương: