Hôm nay cũng trùng hợp thật, hầu hết cảnh Ninh Tịch phải quay đều là cảnh đóng cặp với Giả Thanh Thanh.
Đang ngồi nghiên cứu kịch bản dưới bóng cây râm mát, bên tai bỗng truyền tới một âm thanh kì quái.
"Ôi, đây chẳng phải là Đại minh tinh của chúng ta sao? Ninh Tịch, giờ cô nổi tiếng rồi, hot đến độ tất cả mọi người đều biết đến cô rồi đấy! Ha ha, biết mấy chuyện xấu xa mà cô làm! Cô cũng thật vô liêm sỉ, xảy ra chuyện như thế mà vẫn dám vác mặt tới trường quay!" Giả Thanh Thanh rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ cần Ninh Tịch biến khỏi đoàn làm phim, cô ta có thể thừa cơ thay thế vị trí của Ninh Tịch, có thể đóng cặp với anh Mục Dã rồi!
Ninh Tịch cắn môi, thân thể khẽ run, vẻ mặt khó xử nhưng vẫn im lặng.
Giả Thanh Thanh thấy vậy càng đắc ý, chậc một tiếng rồi chạy theo Giang Mục Dã:"Anh Mục Dã, loại người này anh phải tránh xa ra! Nếu không danh tiếng của anh sẽ bị cô ta làm hỏng mất! Cô ta hại anh mất bao nhiêu fan rồi còn gì!"
Giả Thanh Thanh áp sát tới còn mang theo mùi nước hoa gay mũi, gân trên trán Giang Mục Dã giật giật, gã muốn phát cáu nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo của Ninh Tịch nên đành hít sâu miễn cưỡng chịu đựng.
Giả Thanh Thanh thấy Giang Mục Dã ngó lơ mình, chỉ nghĩ là anh ta đang khó chịu vì vướng phải chuyện của Ninh Tịch, lại càng áp sát tới an ủi: "Mục Dã, anh cứ yên tâm đi, đoàn làm phim sớm hay muộn cũng sẽ đá Ninh Tịch thôi!"
"Cô ồn quá đấy." Giang Mục Dã kiềm chế hết sức mới thay tất cả ngôn từ chửi mắng của mình thành bốn từ này.
"Xin lỗi anh Mục Dã, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa." Giả Thanh Thanh ấm ức bỏ đi.
Cô ta bất mãn vì Giang Mục Dã vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với mình nhưng nghĩ một hồi cô ta lại thấy yên tâm, dù sao đợi cô ta lấy được vai nữ thứ thì sẽ có cơ hội ở chung với anh Mục Dã ngay thôi.
Cứ nghĩ tới mấy cảnh thân mật kia là cô ta lại không kiềm chế được sự kích động của mình.
Nhớ tới thì, tại sao hôm nay đạo diễn còn bắt cô ta tới quay cảnh tiếp theo với Ninh Tịch làm gì, thật đúng là lãng phí thời gian!
Có điều, cảnh quay ngày hôm nay cô ta cũng rất thích, có một cảnh cô ta sẽ tát Ninh Tịch.
Hứ, tới lúc đó nhất định phải cho mày biết mặt!
"Đạo diễn, em thấy cảnh này nếu tát thật thì hiệu quả sẽ tốt hơn, anh có thấy vậy không?" Hiếm lắm mới có dịp một người không hề chuyên tâm đóng phim như Giả Thanh Thanh lại chủ động chạy tới nói chuyện với đạo diễn như vậy.
Làm gì có chuyện Quách Khải Thắng không biết cô ta đang nghĩ gì, ông trầm giọng nói: "Chủ yếu vẫn là dựa vào góc quay thôi, nhiều nhất chỉ cần xượt qua mặt một chút là được rồi!"
"Em biết rồi!" Giả Thanh Thanh miệng thì nói thế nhưng hoàn toàn không có ý định nghe theo, cô ta định sẽ tát thật. Hơn nữa còn phải tát vài cái, để con khốn kia nếm mùi khổ sở mới được.
Dù sao loại chuyện "lấy việc công trả thù riêng" thế này cũng không phải là lần đầu cô ta làm, chưa lần nào cô ta sẩy tay cả.
Sau khi các bộ phận đã chuẩn bị sẵn sằng, bắt đầu bấm máy.
Trong cảnh này, Mạnh Trường Ca chỉ vừa mới nhập cung, dùng tên giả là Nam Vô Mộng, vẫn chỉ là một cung nữ nhỏ bé, vì hoàng đế để ý tới nàng nên rước lấy sự ghen ghét của Hiền phi, ả ta liền gọi nàng tới tẩm cung gây khó dễ cho nàng.
"Tiện nhân vô liêm sỉ, không ngờ ngươi còn dám quyến rũ hoàng thượng trước mắt bản cung!" Hiền phi nói rồi, giương tay tát mạnh một cái.
Đúng lúc Giả Thanh Thanh ra tay, đôi đồng tử của Ninh Tịch thu lại, cơ thể hơi run lên, cô khéo léo tránh camera, né được bàn tay của Giả Thanh Thanh nhưng cơ thể cô như bị đẩy mạnh, chật vật ngã xuống đất, sau đó "Phụt" một búng máu được nhổ ra.
"Ninh Tịch...." Quách Khải Thắng giật mình, tất cả nhân viên công tác cũng bị cảnh này dọa sợ, mọi người túm tít vây lại.
"Giả Thanh Thanh, cô mới quay phim ngày đầu tiên đấy à? Sao ngay đến cả sức mình cô cũng không khống chế được hả?" Thường ngày, tính khí của Quách Khải Thắng rất tốt, đây là lần đầu tiên ông tức giận như vậy.
Chuyện ngoài trường quay, ông không thể can thiệp nhưng nếu trong phạm vị của ông mà làm ra mấy chuyện này, ông tuyệt đối sẽ không tha thứ!
"Tôi...." Giả Thanh Thanh cũng giật mình, vừa xong quả thật cô ta có cố tình dùng sức thật nhưng tuyệt đối không thể đến mức có thể khiến Ninh Tịch ngã thổ huyết thế kia, hơn nữa vừa rồi cô ta rõ ràng thấy Ninh Tịch có hơi tránh đi, cô ta căn bản không hề chạm được vào cô, nên chỉ biết è cổ ra kêu oan: "Tôi chỉ tát nhẹ cô ta một cái thôi, vốn không hề dùng sức! Cô ta giả vờ đấy!"
Danh Sách Chương: