Nói chuyện với Lục Cảnh Lễ xong, lại nói vài câu với Tiểu Bảo rồi Ninh Tịch mới gọi tới Studio.
"Alo, Mạt Mạt..."
"Chị Tịch, không... không xong rồi! Giám đốc Cung xảy ra chuyện rồi! Chị... chị mau mau qua xem một chút đi!"
"Cung Thượng Trạch xảy ra chuyện gì? Cậu ấy làm sao?"
"Giám đốc Cung đột nhiên ngất xỉu à!"
Ninh Tịch hơi biến sắc: "Đang êm đẹp sao tự dưng lại ngất xỉu? Đừng hoảng, chị đang trên đường rồi sẽ tới ngay!"
Thằng nhóc ngu ngốc này! Tám phần là mệt quá nên mới ngất đi đây mà!
Studio Tắc Linh.
Ninh Tịch vừa mới đẩy cửa đi vào đã thấy Cung Thượng Trạch sắc mặt tái nhợt ngồi giữa một đống giấy bị vo tròn, cô trợ lý Mạt Mạt thì ngồi cạnh khóc đến đỏ cả mắt.
"Chị Tịch! Chị tới rồi!" Hàn Mạt Mạt vừa mới thấy cô đã như thấy được ánh sáng cứu mạng, thút tha thút thít nghẹn giọng nói: "Em đã gọi xe cấp cứu nhưng bệnh viện bên kia nói hiện đang quá bận nên không cho xe tới được, mà một mình em lại không vác nổi anh ấy..."
Ninh Tịch ném túi xách với di động trong tay cho Mạt Mạt rồi cúi người, ôm ngang Cung Thượng Trạch nhấc lên, bế vào giường trong phòng ngủ...
Hàn Mạt Mạt nhìn Cung Thượng Trạch được bế theo kiểu công chúa mà mồm há tròn như chữ O: "Chị Tịch, chị đàn ông quá đi!!!"
"Là do giám đốc nhà em quá nhẹ! Chẳng phải chị đã bảo em chăm sóc cậu ta cho tốt sao? Tại sao mới mấy ngày không gặp cậu ta đã gầy như thế này!" Ninh Tịch nhăn trán.
Mạt Mạt nghe vậy thì tủi thân: "Chị Tịch... em không khuyên được... chị không biết chứ, bình thường nhìn giám đốc Cung có vẻ ôn hòa nhưng một khi đã làm việc thì cứ như hóa điên ý, đáng sợ lắm. Như cún con biến thành ngao Tây Tạng ý, em chỉ cần làm ồn chút thôi là anh ấy sẽ mắng em. Đến đi bộ em cũng không dám bước mạnh chứ đừng nói là giục anh ấy ăn cơm nghỉ ngơi... Chị Tịch, hay là chị thử nói chuyện với anh ấy đi, anh ấy chỉ nghe lời chị thôi..."
Cún con thành ngao Tây Tạng...
So sánh này khiến cho đầu Ninh Tịch tràn đầy hắc tuyến: "Được rồi, về sau chị sẽ bảo cậu ta."
Ninh Tịch đưa tay sờ trán Cung Thượng Trạch, quả nhiên là nóng bừng bừng: "Lên cơn sốt nhẹ... Mạt Mạt, em chạy xuống lầu mua ít thuốc giảm sốt lên đây!"
"Dạ!" Mạt Mạt lạch bạch chạy đi mua thuốc.
Ninh Tịch với trợ lí chăm sóc Cung Thượng Trạch đến nửa đêm thì rốt cuộc cậu ta cũng tỉnh.
"Sếp..."
"Nằm im!" Ninh Tịch nhấn cậu ta về giường, vẻ mặt nghiêm trọng: "Lúc đầu tôi đã nói với cậu thế nào, thân thể chính là tiền vốn của cách mạng. Cái mạng nhỏ của cậu mà mất thì còn nói gì đến chuyện khác nữa, không biết còn tưởng tôi là loại bà chủ chỉ biết bóc lột sức lao động của nhân viên đấy!"
Bây giờ thì cô đã hiểu được một chút tâm tình của Lục Đình Kiêu, làm ông chủ thật khó...
"Không đâu, là tôi tự nguyện!" Cung Thượng Trạch vội vàng nói.
"Tự nguyện cũng không được! Tôi là bà chủ, cậu phải nghe lời tôi! Nếu không thì cậu tự đi mà làm ông chủ đi!" Ninh Tịch nhấn mạnh.
Cung Thượng Trạch vừa nghe đã lập tức đổi sắc mặt, hoảng hốt nói: "Bà chủ, sau này tôi sẽ không thế nữa!"
Nhìn bộ dạng tiều tụy của cậu ta, Ninh Tịch thở dài nói: "Cái bộ dạng này của cậu còn đòi đi tranh tài với ai được? Lần này để tôi với Mạt Mạt đi thôi còn cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe!"
"Bà chủ, tôi cũng phải đi mà, đã là bước cuối cùng rồi! Tôi không sao, đến đó tôi cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ cần nhìn chằm chằm sao cho tới lúc người mẫu lên sân khấu không xảy ra chuyện là được."
Danh Sách Chương: