Ninh Tịch chậm rì rì lái xe đến, A Ca vứt toẹt điếu thuốc xuống đất, xắn tay áo lên xông đến bắt đầu xù lông: “Fuck! Cái thằng ranh này mày trêu ngươi bọn tao đó hả! Mày lái với vận tốc bao nhiêu thế? Con xe cực phẩm của tao mà mày lái như xe đạp điện thế hả? Mày xem thường tao đó hả?”
Cậu ta khó khăn lắm mới thắng được một lần, kết quả một chút cảm giác thành tựu cũng không có, còn bị mọi người cười nhạo, còn bực hơn cả thua.
“Đúng đấy Tịch Tử, mày quá đáng quá rồi đó! Các anh em đợi mày nửa tiếng đồng hồ rồi đấy!”
“Anh Tịch thật đáng ghét! Làm em thua mất một nụ hôn, nhưng mà em không chịu đâu, A Ca không đánh mà thắng! Nhất định phải đua lại một trận nữa em mới phục!”
“Đua lại thì đua! Ai sợ ai! Ông đây đường đường chính chính thắng cậu ta!”
Tất cả mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau nói, Ninh Tịch cũng không trả lời, mãi cho đến khi cởi mũ bảo hiểm ra xuống xe, dựng xe chắc chắn, sau đó mới cẩn thận bế Tiểu Bảo ngồi đằng sau xuống.
“Ơ, anh Tịch, đằng sau xe anh có cái gì thế?”
“Sao tôi nhìn thấy giống trẻ con thế nhỉ? Tịch Tử, không phải là mày lừa được ở đâu đấy chứ? Chuyện thất đức như thế này chúng ta không được phép làm!”
“Đúng thế! Tịch Tử, mày bình thường thần bí như thế, chẳng lẽ mày thuộc tập đoàn buôn bán trẻ con à?”
Ninh Tịch cởi mũ bảo hiểm trên đầu Tiểu Bảo ra rồi liếc đám người đó một cái, nổi giận quát: “Vớ vẩn, đây là con trai tôi!”
“Cái gì!!! Tịch, anh đã có con rồi á!” Biểu cảm của Hương Hương như thể thế giới sụp đổ đến nơi: “Anh thế mà lại có con lớn như thế này rồi á! Làm sao có thể như thế được!"
“Oh shit! Tịch Tử đã kết hôn rồi á? Ngay cả con trai cũng có luôn?”
Thoáng cái tất cả mọi người đã vây quang bé trai đứng bên cạnh Ninh Tịch.
Tất cả những người có mặt ở đây không ai vui bằng A Ca, cái gã này vừa nãy còn tức điên, bây giờ lại vui đến mức sắp phát điên: “Tịch Tử, anh em tốt! Ông được lắm! Thế mà có cả con rồi đấy! Giỏi lắm! Nhìn con trai ông mắt to, xinh xắn đáng yêu như thế này, chà chà, mau khai thật đi, vợ ông nhất định là một đại mĩ nhân, đúng không?”
“Ừm, vợ tôi ấy à...” Ninh Tịch xoa cằm, trong đầu liền hiện lên gương mặt lạnh lùng Lục Đình Kiêu: "Đích thực là một đại mĩ nhân.”
A Ca liền cười lớn: “Ha ha ha ha…. Tôi biết ngay mà! Hương Hương, bây giờ thì em có thể đá cái gã này đi rồi nhá!”
Hương Hương dậm chân, nước mắt lã chã chực khóc, sán vào lòng Ninh Tịch: “Em không tin, không tin! Tịch, vợ anh đẹp đến đâu nào, có đẹp bằng em không? Anh không hề thích em chút nào sao? Rõ ràng anh còn hôn em cơ mà!”
Trong thoáng chốc Hương Hương sán lại Ninh Tịch ấy, tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cúi đầu liền nhìn thấy cậu nhóc rõ ràng rất đáng yêu đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, giống như một con sói con đang bảo vệ lãnh địa của mình.
Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng, bế Tiểu Bảo lên, vỗ vỗ trấn an thằng bé.
Được Ninh Tịch bế lên, Tiểu Bảo lại từ một con sói con biến trở lại thành bánh bao nhỏ đáng yêu, cái tay ngắn vòng lên ôm cổ Ninh Tịch, ngoan ngoãn đặt cái đầu nhỏ lên vai cô.
Ninh Tịch vừa trấn an thằng bé vừa xin lỗi Hương Hương: “Xin lỗi Hương Hương, đó chỉ là quy tắc của cuộc chơi mà thôi, nếu như có gì khiến em hiểu lầm, tôi rất xin lỗi. Trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người là mẹ của con trai tôi, đó là người tôi yêu nhất cuộc đời này... và cũng là người duy nhất tôi yêu!”
Ninh Tịch nhân cơ hội này khiến cho Hương Hương từ bỏ ý định.
Danh Sách Chương: