Cửa sau nhà cũ.
Ninh Tịch một tay ôm Tiểu Bảo, một tay lấy mũ bảo hiểm trẻ em từ trong cốp ra, sau đó lấy đai an toàn ra.
Lục Cảnh Lễ đứng một bên thấy vậy thì khóe miệng run rẩy: "Chuẩn bị đầy đủ quá ha! Đừng bảo ngay từ đầu cô đã có suy nghĩ cướp Tiểu Bảo đi đấy nhá? Người không biết còn tưởng cô muốn đem Tiểu Bảo đi trốn nữa đấy!"
"Tôi cứ bỏ trốn đấy!" Ninh Tịch giúp Tiểu Bảo cài chắc mũ an toàn, sau đó cài chắc dây an toàn cố định vào hông của mình: "Bảo bối bám chắc nhé, lên đường thôi!"
Nhìn Ninh Tịch mang theo Tiểu Bảo phóng đi, Lục Cảnh Lễ lẩm bẩm: "Thật không biết nên nói Tiểu Tịch Tịch cho Tiểu Bảo tình yêu của mẹ hay là tình yêu của cha nữa..."
Bình thường thì chỉ có cha mới mang con ra ngoài chơi như vậy.
Nào có bà mẹ nào nửa đêm nửa hôm mang con trai đi chơi đua xe...
Nhưng mà... để Lục Đình Kiêu dẫn Tiểu Bảo đi đua xe?
Làm sao có thể!
Cho nên vẫn là Tiểu Tịch Tịch tuyệt nhất, vừa có thể làm cha vừa có thể làm mẹ!
Tối nay trăng thanh gió mát, đúng là thời tiết đẹp hiếm có.
"... hy vọng điểm cuối sẽ là biển Aegean, nào mau dùng hết sức lao nhanh về bờ bên kia, chúng ta muốn dạo chơi cả thế giới... theo gió chạy đua cùng tự do, chạy theo sức mạnh của những tia chớp, đem biển rộng mênh mông bỏ vào lồng ngực, cho dù nhỏ bé thế nào vẫn có thể bay xa..."
Hôm nay Ninh Tịch không đi với tốc độ 400km/h nữa mà chỉ đi có 40km/h thôi, vừa lái vừa mở miệng hát vang, mang Tiểu Bảo điên cuồng chạy một hồi ngao du Kinh Thành...
Đi được một lúc, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe gắn máy gào rú quen thuộc.
Qua đầu nhìn lại thì quả nhiên là đám người A Ca.
Bọn A Ca cũng phát hiện ra Ninh Tịch.
Hương Hương ngồi ở băng ghế sau xe của A Ca kích động nói: "A Ca, mau tăng tốc! Chiếc xe trước mặt sao lại giống cái xe anh cho anh Tịch mượn thế!"
A Ca giảm tốc độ, điều chỉnh đèn xe hướng thẳng vào biển số xe cái xe gắn máy phía trước: "Không sai, là nó!"
"Mau mau đi lên!" Hương Hương hưng phấn giục, một bên vẫy tay lớn tiếng kêu gào: "Âyyyyyy... Anh Tịchhhhh...."
Hai chiếc xe chạy song song sau, Hương Hương lập tức ai oán nói: "Anh Tịch thật quá đáng, lần trước bảo anh tới chơi với chúng em thì anh không đồng ý, giờ thì một mình chạy ở đây!"
"Nếu gặp rồi thì đua một trận đi! Đích là chỗ cũ!" A Ca tăng tốc độ trong nháy mắt, mấy chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh thì mất hút.
Trời đã tối mờ, cộng thêm việc Tiểu Bảo với Ninh Tịch đều mặc áo khoác đen giống nhau, nhóc lại dính sát vào lưng Ninh Tịch nên những người vừa rồi hoàn toàn không thấy phía sau Ninh Tịch còn có thêm một đứa nhỏ.
Ninh Tịch không nhanh không chậm chạy xe phía sau, đưa tay sờ cái tay nhỏ bé đang vòng qua eo mình, "Bảo bối bám chắc nhé, cô phải tăng tốc!"
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo lập tức túm chặt lấy quần áo của Ninh Tịch.
Ninh Tịch tăng ga, động cơ gào rú xông tới...
Tối nay bọn A ca không đua ở đoạn đường Tử Vong Cốc có nhiều nguy hiểm nữa mà chỉ đua ở đường quốc lộ bình thường, chỉ đua tốc độ thôi.
"Bảo bối, có vui không?" Ninh Tịch đón gió hô to.
Một lát sau liền cảm nhận được sau lưng có một cái mũ bảo hiểm nho nhỏ đập đập vào lưng cô.
Cái đập đầu nhẹ nhàng kia cơ hồ khiến Ninh Tịch mềm nhũn cả người: "Vậy có muốn nhanh thêm một chút không?"
Cái đầu nhỏ lại không chút do dự đập đập thêm cái nữa.
Khóe miệng Ninh Tịch nở rộ, tiếp tục tăng tốc.
Dĩ nhiên cái gọi là tăng tốc độ chẳng qua là so với 40km/h thôi, căn bản không thể so với tốc độ của bọn A Ca.
Chờ Ninh Tịch mang Tiểu Bảo chạy tới đích thì đám người A Ca đã tụm năm tụm ba ngồi xổm dưới đất hút thuốc, thậm chí đã có người nhàm chán mà móc bài ra đánh mấy ván...
Danh Sách Chương: