Hắn mặt dày giả bệnh gần tuần để được ở cạnh cô, cuối cùng kim trong bọc có ngày cũng lòi ra. Hắn cũng chỉ đành cuốn gói trở về nhà, rời xa vòng tay ấm áp của vợ mà thôi.
"Hừ, anh làm tôi mất công cả tuần nay phải chăm sóc cực khổ, hầu hạ anh từ đi vệ sinh đến thay quần áo!"
Hắn vẫn mặt dày thêm một tấc, chạy lại ôm chặt lấy cô.
"Em yêu, em giận sao? Anh sẽ không bao giờ lừa em như vậy nữa đâu!"
Cô nhìn hắn, giận đến thở hổn hển.
"Vậy anh còn muốn có lần sau hả?"
Hắn biết cô giận thật rồi thì nhanh chóng phi xe cút khỏi tầm mắt cô, mắt công cô mất sức để nổi giận.
Ngồi trên xe, hắn còn không quên nháy mắt về phía cô. Miệng lẩm bẩm.
"Sẽ nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau! Có thể là buổi chiều tối chẳng hạn."
Cô nhìn hắn, nhìn đến không chớp mắt, nhiều người nghĩ là cô đang đắm đuối đúng không? Nhưng thực chất cô đang nhìn hắn hận như chưa thể xé xác hắn thành trăm mảnh cho bỏ tức.
[...]
Hôm nay, cô về sớm liền một mạch đến đón hai bảo bảo ở trường về nhà.
Nhưng lúc vừa đến lớp bảo bảo, cô giáo đã thu dọn đồ để chuẩn bị về khiến cô hoảng hốt.
"Cô giáo, Hiểu Phong và Hiểu Thần đâu rồi ạ? Hôm nay cô về sớm vậy!"
Cô giáo nghe vậy cũng chỉ nở một nụ cười thân thiện.
"Lúc chiều, có người đàn ông đã đến đón Hiểu Phong và Hiểu Thần đi rồi, nói là có việc nên xin cho 2 cháu về sớm."
Cô nghe những lời này như sét đánh bên tai, luống cuống hỏi danh tính người đàn ông kia.
"Chị không biết, hình như hai cháu còn gọi người đàn ông đó là baba thì phải."
Cô đứng lặng, hai tay siết chặt, mà rít qua kẽ răng cái tên, "Ninh Nhất Phàm!"
Cô nói xong cũng một mạch rời đi, đi đến tận nhà hắn để đòi lại bảo bảo.
Hắn nên nhớ, nếu hắn dám làm gì bảo bảo cô sẽ giết chết hắn.
[...]
Đứng trước cổng nhà hắn, cô bấm chuông inh ỏi, nhưng người chạy ra mở cửa thì lại không phải hắn.
Hình như là người giúp việc trong nhà thì phải, cô lễ phép hỏi thăm sợ mình đi nhầm nhà.
"Bác cho cháu hỏi, đây có phải nhà của Ninh Nhất Phàm không?"
"Đúng rồi, cậu chủ còn dặn tôi dẫn cô lên phòng của 2 bảo bảo nữa!"
Cô như vậy, vẫn một mực tin theo mà đi lên phòng. Đến lúc gần đến cửa có đã có cảm giác quái lạ, tự dưng bà ấy lại dặn cô tự vào rồi mình thì chạy đi làm việc gì đó rất thần bí.
Cô đẩy cửa vào, "Bảo bảo, mẹ đến đón hai con đây!"
Lộ Lộ còn chưa kịp định hình đã bị bàn tay to lớn kéo vào, áp sát cô vào cửa. Đến lúc cô kịp nhận ra hắn là Ninh Nhất Phàm thì hắn đã kịp nhanh tay khoá trái cửa lại.
"Anh thả tôi ra."
Hắn mặt không cảm xúc, dơ hai tay lên cho cô rời khỏi, Lộ Lộ quay lưng lại cố mở khoá cửa nhưng không được. Cô nhìn hắn lườm huýt.
"Đưa chìa khoá cho tôi!"
"Không đưa, anh đã cất công chuẩn bị những thứ này rồi em không khen anh sao?"
Ninh Nhất Phàm vừa nói, vừa kéo cô lại gần giường, hắn đã dành cả một buổi chiều để trang trí cả chỗ này đấy.
Bóng bay, hoa hồng được rải khắp giường, không những thế nền nhà cũng được hắn rải hoa và bóng bay.
Lộ Lộ nhìn đến một hồi rồi đen mặt, "Con mẹ nó, anh bị điên sao? Bày ra toàn mấy thứ gì không đâu vậy, con trai tôi đâu!"
Hắn bị cô quát thì xị mặt xuống, ôm chặt lấy cô.
"Lộ Lộ, em không yêu anh sao? Sao lúc nào mở miệng ra cũng là bảo bảo vậy!" Biết thế chắc hồi xưa không đẻ ra cho rồi.
Cô bất lực xoa đầu, rồi đẩy hắn ra.
"Anh cút xa ra cho tôi."
Giờ cô mới để ý, trên giường hình như hắn có đặt một chiếc hộp gì đó, cô lại gần mà mở ra xem tưởng hắn sẽ đặt chìa khoá trong đó.
Ai ngờ cô vừa mới bước tới gần, hắn đã đẩy cô xuống mà nằm đè lên người cô. Miệng kề sát tai cô mà thì thầm.
"Đồ tình thú anh mua đấy, em thích không? Hay chúng ta sinh thêm đứa nữa nhá."
Giờ cô mới biết, tên này không chỉ mặt dày vô sỉ mà còn biến thái như vậy. Lộ Lộ cứ vậy mà thẳng chân không thương tiếc, sút thẳng vào "cậu em nhỏ" của hắn.
"Anh tránh xa tôi ra, lần sau còn như vậy nữa tôi thiến anh."
Hắn bị cô đá cho đau mà lăn lộn trên giường, khóc không ra nước mắt.
Cô bước ra đến gần cửa, chìa khoá thì không có giờ biết ra kiểu gì, chẳng lẽ lại phải trèo ban công.
Lộ Lộ lại càng từng từng chút tiến lại hắn, nở một nụ cười "thân thiện" rồi cho tay vào túi quần Ninh Nhất Phàm, quả thực là chìa khoá nằm trong này.
Mở cửa ra, hai bảo bảo cũng đã đứng bên ngoài với vẻ mặt đáng yêu nhưng vô số tội.
"Bảo bảo, mau theo mẹ về!"
Danh Sách Chương: