• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sếp..anh có thể lai tôi về không?" Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn.

Hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, bước vào trong xe không thèm đoái hoài gì đến cô. Những lời vừa nãy mà hắn nói, vẫn quanh quẩn bên tai cô. Giờ đường vắng tanh, đèn điện thì sáng nhưng không thấy có đến bóng người.

Cô cứ vậy mà đứng chắn trước đầu xe hắn, không cho đi. Nước mắt đã lã chã trên mặt trông rất đáng thương, cứ như con thú nhỏ bị chủ nhân phũ phàng bỏ lại vậy.

Hắn đau đầu, vốn chỉ định đùa cô "một chút" ai ngờ Lộ Lộ khóc thật, không phải mỗi lần cô rất mạnh mẽ, thích đấu võ mồm với hắn sao? Giờ sao mà yếu đuối vậy.

Hắn hạ cửa kính ôtô xuống, "Này, cô có vào không? Không thì tôi đi về đấy."

Lộ Lộ không phục, rất muốn đánh hắn nhưng sợ bản thân sẽ bị bỏ lại đây, nên chỉ đành lòng mà bước vào xe hắn thôi.

Hắn lái xe, nhưng bên cạnh vẫn nghe thấy tiếng sụt sịt, khóc nấc của cô. Ninh Nhất Phàm tự dưng cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, rút khăn giấy ra đưa cho cô.

"Này lau đi!"

Cô vẫn còn giận lắm, ngoảnh mặt nhìn ra phía cửa kính ôtô.

"Không cần." Giọng điệu như có vẻ đang giận dỗi người yêu mình thì phải.

"Hừ, không cần thì thôi!''

Hắn trực tiếp ném khăn giấy trên tay xuống dưới chân, không thèm để ý đến cô như thế nào! Lộ Lộ ngồi bên cạnh thấy hành động "tra nam" này của hắn, thật chỉ muốn lao vào đấm cho mấy cái.

"Đồ tồi."

Hắn ngồi ngay bên cạnh, vẫn có thể nghe thấy lời cô vừa nói, rõ như ban ngày. Thật ra là cô đang muốn nói cho hắn nghe mà.

"Cô vừa nói cái gì?"

"Anh là đồ tồi." Cô gằn giọng, lặp lại lời mình vừa nói một lần nữa. Hắn ấy vậy như trực tiếp nổi cơn điên, trừng mắt nhìn cô.

"Nói lại cô một lần nữa xem nào?"

"Anh bị điếc à? Tôi nói anh là đồ tồi."

Hắn tức sôi máu, phanh gấp xe khiến cô suýt chút nữa đập đầu về phía trước. Ninh Nhất Phàm bước xuống xe, đi vòng qua chỗ cửa xe bên cạnh chỗ cô ngồi.

Hắn mở cửa ra, "Đi xuống!"

Hắn đuổi cô, Lộ Lộ cũng chẳng nuối tiếc gì mà bước xuống.

"Anh tưởng dăm ba cái câu anh vừa nói sẽ khiến tôi sợ sao? Mơ đi nhá."

Bỗng phía sau cô, xuất hiện một cánh tay chạm nhẹ vào người. Cô giật nảy mình, theo phản xạ nhảy vào lòng của Ninh Nhất Phàm, để cho hắn ôm cô.

"Ma...có ma."

Lộ Lộ còn sợ hãi rúc chặt vào lồng ngực hắn, không dám nhúc nhích. Hắn ôm cô trên tay còn cười ha hả, "Muốn viện cớ ôm tôi chứ gì?"

Trong màn đêm đột nhiên truyền đến giọng nói khàn đặc, "Hai bạn trẻ…"

Ninh Nhất Phàm cũng giật mình la lên một tiếng, hắn dùng tốc độ bàn thờ nhét cô vào trong xe, ngay lập tức lái xe mất hút.

Trong màn đêm vẫn còn tiếng nói khàn đặc ấy, kèm theo một tiếng thở dài.

"Haizz, giới trẻ ngày nay thật là...Dỗi nhau một tí là đuổi nhau đi, khi gặp nguy hiểm cái lại ôm nhau chạy, coi như hôm nay gặp lão là điều may mắn của 2 cô cậu vậy…"

Ông lão tính đêm nay sẽ đi ngắm trăng rằm, ai ngờ lại gặp cô và hắn đang cãi nhau, nên ông cụ giúp một tay cho làm lành vậy.

Cả đoạn đường về nhà cô, hắn không nói không rằng, ngay cả cô cũng vậy. Vẫn là những đợt lạnh sống lưng như vừa nãy.

"Đến cổng nhà tôi rồi...anh cho tôi xuống."

Ninh Nhất Phàm dừng xe lại, cô cũng đẩy cửa bước xuống xe, hắn ấy vậy mà cũng đẩy cửa bước xuống theo cô. Hắn lại còn ngó ngang ngó dọc trước cửa nhà cô, Lộ Lộ khó hiểu nhìn hắn.

"Anh làm gì vậy? Nhà tôi bị làm sao à?"

"Thật không ngờ nhà cô cũng giàu như vậy, tôi lai cô về đến tận đây không tính mời tôi vào nhà sao?"

Cô thật rất muốn mắng hắn là tên dở hơi, mặt dày...lại muốn cô mời hắn vào nhà, thôi thì hắn về nhà ngủ mơ đi.

"Đây nhà ông bà nội tôi, anh về đi!"

Lộ Lộ bước vào trong, còn không quên khoá cổng lại cẩn thận. Hắn có chút buồn bực mà bước lên xe, ánh mắt tối sầm nhìn về phía nhà của cô.

"Để xem cô giấu được đứa bé được đến khi nào, tôi chắc chắn sẽ tìm và cướp đứa bé khỏi tay cô - Phan Lộ Lộ!"

Hắn lai cô về hôm nay, căn bản là có mục đích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK