• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Lộ Lộ lim dim mắt, cơn buồn ngủ ập đến do quá mệt. Còn Ninh Nhất Phàm hắn ung dung ngồi bộ ghế sofa phía đối diện cô, bóc gói bim bim ra ngửi ngửi. Phan Lộ Lộ ngửi thấy mùi thơm, rất muốn ngồi bật dậy giật lấy gói bim bim trong tay hắn nhưng không thể, một ngón tay cử động còn khó chứ nói gì ngồi dậy.

Hắn ấy vậy mà vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục bóc thêm mấy gói bánh nữa. Mùi thơm cứ thế xộc thẳng vào mũi cô, nhưng cơ thể Lộ Lộ lúc này chẳng khác gì như bị xích chặt trên ghế cả.

Cô mở miệng, "Sếp, anh không thể ăn lúc khác sao?"

"Phòng làm việc của tôi, tôi thích làm gì chẳng được."

Hắn vẫn tiếp tục bóc hết mấy gói còn lại, thậm chí còn cầm lấy mấy miếng mà ăn thử. Quả thật cũng không tệ cho lắm.

Hắn cứ vậy, luôn miệng nhai đống đồ ăn kia. Lộ Lộ muốn nhắm nghiền mắt để không phải nhìn, nhưng thanh âm vẫn truyền đến thật sống động.

Cô thở mở miệng lại lần nữa, "Sếp à, anh ra ngoài ăn đi."

Hắn nở nụ cười, cuối cùng cô cũng không chịu nổi rồi chứ gì?

"Nếu cô thích có thể đi ra khỏi phòng làm việc của tôi."

Cái tên này, chắc cô tức điên mất! Toàn thân mệt mỏi, nhũn hết cả người mà hắn kêu cô bước ra khỏi phòng này sao? Nếu cô mà đứng dậy được, việc đầu tiên là lao vào đánh cho hắn một trận.

Ninh Nhất Phàm vẫn ngồi "nhoàm nhoàm" ăn, thỉnh thoảng còn khua khua trước mặt Lộ Lộ, làm cô tức giận quay lưng lại với hắn, úp chặt mặt vào vị trí tựa của sofa. Nhìn chẳng khác gì "cô vợ nhỏ đang bị ông chồng trêu tức đến mức dỗi" luôn sao nhỉ?

Ninh Nhất Phàm vắt chân, gương mặt hả hê khiến người ta thật muốn ghét mà. Đúng ông sếp trong truyền thuyết của chúng ta đây rồi, tính tình quá lập dị.

Thật ra, lúc sáng hắn có tìm kiếm "Cách hành hạ nhân viên tàn ác nhất mọi thời đại!" nhưng vô tình thấy một cái tiêu đề hay hay trên đề xuất lên bấm vô xem sao.

Nhưng phía trên trang web có đề dòng chữ to chà bá "Chỉ dành cho những người đàn ông khoẻ mạnh."

Nghĩ gì vậy, Ninh Nhất Phàm rất "khoẻ mạnh và ổn định đấy".

Hắn đọc hết những thông tin chỉ dẫn bên dưới, "đầu tiên hãy khiến họ mệt mỏi do "vận động" quá nhiều, sau đó dùng món họ thích để dí thèm, nhưng phải chắc chắn họ không vùng lên đánh lại bạn nha!"

Đúng là rất hay nên hắn quyết định áp dụng với cô.

Thật ra, tiêu đề của trang web kia là "Bị vợ hành suốt, các ông chồng vùng lên chống lại."

Lộ Lộ mà biết chắc cười đến thổ huyết quá đi mất, bao nhiêu trang web không vào lại vào trang web này cơ chứ?

Ninh Nhất Phàm ngồi phía đối diện, thấy một lúc mà cô vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc là ngủ rồi. Hắn tiến lại gần xem thế nào, lay lay cô mấy cái mà vẫn không động tĩnh gì thì vội vội vàng vàng, ôm cô xuống dưới ôtô chở đến bệnh viện.

Đi qua sảnh chính của công ty, ai cũng tưởng mắt bọn họ bị hoa, ai ngờ dụi đi dụi lại mấy lần mới dám tin vào những điều mình nhìn thấy.

"Tổng tài của chúng ta đang ôm một người phụ nữ."



Hắn đứng ngoài cửa phòng bệnh, đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn nhòm vào bên trong xem sao.

Một lúc sau, một nữ bác sĩ già bước ra, mặt tỏ vẻ đầy khó chịu.

"Này cậu trai trẻ, vợ cậu đến tháng mà cậu vẫn hành cô ấy đến mức...sưng phù rồi ngất đi đấy."

"Tôi không…"

Ninh Nhất Phàm chưa kịp nói xong vị bác sĩ già kia đã rời đi, còn mấy người đi ngang qua nghe thấy cũng mắng thẳng vào mắt hắn.

"Thứ tra nam, vợ đến tháng mà cũng "làm" cô ấy đến mức ngất đi."

"Lại còn muốn chối bỏ!"

… Cứ người vào một câu, người ra một câu và tiếp tục mắng hắn là tra nam.

WTF, hắn chỉ muốn nói cô không phải vợ hắn, mọi người có cần phải suy diễn đến vậy không? Phan Lộ Lộ đến tháng hắn biết được à, còn nữa hắn có "làm" với cô đâu, cô bị sưng chân cơ mà.

Đúng là miệng lưỡi thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK