• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đàn ông, đứng đối mặt với nhau tạo lên một bầu không khí có chút quỷ dị. Vừa nãy, hắn có chút mạo phạm như vậy không phải sẽ tức giận đánh cho hắn một trận ấy chứ.

"Bác, vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm thôi ạ!"

Hắn còn tính giải thích thêm, bố cô đã lên tiếng.

"Không cần giải thích, tôi hiểu!"

"Vâng."

Chưa bao giờ tôi thấy Ninh Tổng khép nép như lúc này, chắc không phải là tại bố vợ tương lai ấy chứ.

"Câu theo tôi ra chỗ này, tôi có chuyện riêng cần nói với cậu."

Ninh Nhất Phàm không biết tại sao, đang yên đang lành giữa hai người đàn ông thì có chuyện gì mà nói chuyện riêng nữa không biết.

Nhưng hắn vẫn quyết định đi theo bố cô. Dừng lại tại quán cafe, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.

Ông nhìn kĩ càng người con trai trước mặt, đánh giá kĩ lưỡng từng chút từng chút một.

Bỗng ông nghiêm nghị hỏi khiến cho Ninh Nhất Phàm toát hết cả mồ hôi.

"Cậu vì sao quen được con gái tôi, lại còn có con với nó."

"Lộ Lộ hôm đấy say, đã dùng 50 tỷ để mua hai con nòng nọc của con."

Mới nghe đến đấy thôi, ông đã đứng dậy đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn hắn. Hắn lần đầu tiên có cảm giác sợ sệt như vậy khi đứng trước mặt phụ huynh.

"Cậu sao cậu dám làm như vậy hả? Lúc đấy nó mới 18 tuổi, đã phải để ra hai tiểu bảo đấy biết không?"

"Cháu xin lỗi, cháu sẽ chịu trách nhiệm."

Thấy mọi người xung quanh đang nhìn, ông mới từ từ bình tĩnh mà ngồi xuống. Hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

"Thế tại sao cậu không chịu trách nhiệm với con bé 5 năm về trước."

"Tại cháu không tìm thấy cô ấy."

Ông không hiểu tại sao, hắn lại có thể nói ra những lời như thế này. Mặt đen thui mà hỏi tiếp, ông thực sự muốn biết những gì đã xảy ra với con gái mình.

"Cậu có yêu con gái tôi không, hay là chỉ vì hai bảo bảo và trách nhiệm."

"Lúc trước thì không, cháu chỉ muốn cướp lại con từ tay cô ấy mà thôi."

Bố cô nhìn hắn, nhìn mà muốn bắn ra lửa.

"Hoá ra chính cậu là người đã làm cho con bé buồn suốt thời gian qua. Kể tiếp đi, sau đó thì sao?"

"Sau đó thì cô ấy xin nghỉ việc, không còn xuất hiện trong cuộc đời của cháu. Lúc đấy cháu mới biết rằng...cháu không thể mất Lộ Lộ."

Lần này, bố cô cũng đứng dậy nhưng lại không hề phản ứng mạnh như vừa nãy, chỉ vỗ nhẹ vào vai hắn. Thở dài nói.

"Tôi biết, cậu là bố của 2 bảo bảo, nhưng tôi cũng không vì điều đó mà chấp nhận cậu. Tôi cảm nhận được, Lộ Lộ nó không yêu người đàn ông kia và tôi biết cậu yêu con gái tôi nên tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối…"

Ông chưa nói hết cậu, Ninh Nhất Phàm có chút kích động đứng dậy nắm lấy bàn tay của ông. Bắt đầu thề non hẹn biển.

"Cháu hứa sau này sẽ chăm sóc Lộ Lộ thật tốt, không để cô ấy phải buồn, phải khóc."

"Được tôi tin cậu."

Hai người đàn ông bắt đầu ngồi xuống, bố cô ngồi nhìn chàng rể mình đã lựa chọn cười tít mắt rồi kể ra một đống những danh sách sở thích của Lộ Lộ.

[...]

Nhìn đồng hồ, cô thấy cũng muộn rồi muốn đi về trước nên đứng dậy chào mẹ và mọi người.

"Mẹ và 2 bác cứ nói chuyện, con về có việc!"

Cố Minh Hạo cũng đứng dậy, ngỏ ý.

"Lộ Lộ hay là để anh đưa em về!"

"Không cần đâu!" Lộ Lộ nhanh chóng từ chối ý tốt của anh.

Anh biết là cô không dễ dàng gì để anh đưa cô về nhà nên đã kéo tay hai bảo bảo ra xe, dù sao bố mẹ Cố Minh Hạo cũng đi xe riêng nên anh không cần lo.

"Mẹ nuôi, mẹ biết nhà con ở không mà lai về?"

Mẹ cô lúc này đang uống ngụm nước cũng sặc sụa.

"Bảo bảo, nên gọi là chú không phải là mẹ nuôi."

"Không, một lần làm mẹ nuôi thì cả đời làm mẹ nuôi."

Hiểu Phong vẫn kiên quyết giữ lập trường của mình, điều đó cũng giúp mẹ cô hiểu ra điều gì đó rồi.

Cố Minh Hạo ngay lập tức chữa nguy, đem hai bảo bảo kéo vào trong xe rồi cũng kéo luôn cả cô vào phóng đi. Để đề phòng, cô biết mục đích của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK