Đông Chí Quân thấy đám người việc không lo làm, dám tụ tập trước cửa phòng tổng tài thì tiến lại quát.
"Làm việc không lo làm việc, đứng đây làm gì?"
Đám người kia đang bàn tán sôi nổi, căn bản có người đến đều không biết. Chỉ có kia quát thì mới phát giác ra.
"Đông tổng...chúng tôi xin lỗi, chúng tôi sẽ về làm việc ngay."
Đông Chí Quân cũng gật đầu cho qua, nhưng chỉ tóm lấy mình Ngũ Phong ở lại gặng hỏi.
"Hôm nay Ninh Nhất Phàm thế nào? Có thấy cậu ta vui không?"
"Hôm nay Ninh tổng rất vui, Đông tổng có thể vào thăm."
Đông Chí Quân một mực tin răm rắp "Ừm" một tiếng rồi tiến vào.
Đến cả bạn bè đến thăm hắn cũng đều phải xem dự báo thời tiết qua tên trợ lí trước khi vào.
Hôm nào mưa giông gió giật mạnh, hay tuyết rơi thì phải nhanh chóng lánh đi, còn hôm nay nắng đẹp thì phải lao vào thôi.
Đông Chí Quân cứ vậy mà đẩy cửa bước vào, vui vẻ thì không thấy đâu mà chỉ thấy hắn đang cau có làm điều gì đấy mà thôi.
Đông Chí Quân tính nhẹ nhàng rời đi, đã bị hắn lập tức gọi lại cho đứng hình.
"Đông Chí Quân, cậu lại đây.''
"Người anh em, cậu có gì cần tôi giúp sao?"
Đông Chí Quân cười một cách thật thân thiện, nhưng trong lòng anh lại không muốn vậy anh chỉ muốn khóc thôi.
"Cậu nghĩ xem, giờ làm sao có thể bị cúm mùa nhỉ?"
Đông Chí Quan một mặt suy nghĩ, một mặt nhìn hắn không thấy có chút giống người gì cả.
"Giả ho và hắt hơi, hơi rét là được mà. Đâu cần phải cầu kì."
Ninh Nhất Phàm nhìn hắn, ánh nhìn như muốn thấu xương gan tủy.
"Tí có cuộc họp, cậu điều hành giúp tôi. Giờ tôi có việc việc cần đi trước."
Đông Chí Quân nhìn theo bóng dáng đi vội vã của hắn hóng hớt hỏi.
"Cậu đi đâu mà gấp vậy? Có cần tôi đi cùng không?"
"Không! Ở công ty mà lo điều hành cho tốt vào."
Bị câu nói phũ phàng vậy, trái tim nhỏ bé của Đông Chí Quân có chút bị tổn thương, nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại tâm trạng.
Tiến lại ngồi lên chiếc ghế nóng của thằng bạn thân, lòng không khỏi cảm thán.
"Đúng là ngồi trên ghế người quyền lực cũng cảm thấy bản thân có chút quyền lực nha."
Ninh Nhất Phàm sau khi giao lại trọng trách cho Đông Chí Quân thì nhanh chóng phi đến bệnh viện. Hắn chẳng nói lời nào, cứ vậy mà đi đến tầng cao nhất của bệnh viện.
Hùng hồn đạp cửa bước vào.
"Tu Kiệt, cậu sắp xếp cho tôi một phòng bệnh ngay lập tức."
Tu Kiệt đang ngồi trên bàn làm việc, ngắm mấy cô người mẫu gợi cảm trên tạp chí thì bị lời nói của Ninh Nhất Phàm giật mình.
Cau có đáp lại, "Sao cậu không đặt phòng bệnh trước quầy lễ tân, lên đây làm gì?"
Ninh Nhất Phàm đứng dậy, càng ngày tiến lại gần Tu Kiệt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tu Kiệt có vài phần đáng sợ.
Cậu ta đã vội vàng xin đầu hàng, miệng hoan hỉ.
"Ninh tổng, cậu từ đợi tôi một lát tôi sẽ kêu người dọn cho cậu phòng bệnh tốt nhất."
"Được, nhanh vào!"
Tu Kiệt nhìn hắn ánh mắt không giấu nổi sự tò mò dành cho Ninh Nhất Phàm.
"Nhất Phàm, cậu bị bệnh sao mà phải đặt phòng bệnh vậy?"
"Không bị bệnh, nhưng vẫn thích đặt." Hắn dứt khoát trả lời.
Chỉ bằng câu nói của hắn cũng đã khiến cho Tu Kiệt mắc nghẹn không thể nói thêm lời nào.
Nhìn hắn từ đầu đến cuối cũng đủ biết, khoẻ mạnh như vậy chắc chỉ có giả bệnh mà thôi.
Y tá bên ngoài cũng đac thông báo cho Tu Kiệt đã có phòng, cậu ta nhanh chóng kêu y tá dẫn hắn đi.
Trước khi đi, hắn còn không quên nhắc nhở, "Đặc biệt, nhớ phải kêu vợ tôi lên chăm sóc nghe rõ chưa?"
"Vợ cậu là ai?" Tôi biết thế éo nào được. Phải nói ra chứ?
"Nên nhớ, vợ tôi là Phan Lộ Lộ đang làm ý tá trong bệnh viện này. Cũng là chị dâu tương lai cũng cậu!"
Tu Kiệt đứng đờ mặt ra, nhanh chóng sắp xếp cho cô đến phòng vip 908 của bệnh viện để chăm sóc cho vị khách đặc biệt.
Danh Sách Chương: