Nhìn thấy đối tượng "baba" rất là hợp mắt, ưa nhìn lại còn đứng gần chiếc xe Bugatti nữa chứ, làm hai bảo bảo miệng nhanh hơn não gọi một tiếng "baba".
Lộ Lộ đang cảm thấy nguy hiểm cận kề, bây giờ đối với cô chẳng khác gì ngàn cân treo sợi tóc cả. Nếu để hắn mà thấy hai bảo bảo của cô, tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Phan Lộ Lộ không đắn đo nữa, chạy ra che chắn cho 2 bảo bảo. Hiểu Thần và Hiểu giật mình, ngước đôi mắt ngây thơ, to tròn lên nhìn mẹ.
Ninh Nhất Phàm đứng gần đấy, nghe tiếng "baba" cũng vội quay lại nhìn, nhưng lúc quay lại tầm nhìn của hắn đã bị chặn bởi một người phụ nữ. Hắn cố gắng nghiêng người, nhìn xem người vừa gọi "baba" kia là ai?
Hắn còn cảm thấy bản thân có chút kích động, muốn lại gần để nhìn rõ gương mặt của đứa trẻ đấy!
"Mẹ sao mẹ ở đây...đúng rồi, vừa nãy con gọi cái chú kia là baba…"
Hiểu Phong chưa kịp nói xong đã bị mẹ che miệng lại, cô thuận vậy mà nói to, đủ cho tên Ninh Nhất Phàm ở gần kia nghe thấy.
"2 cháu đi lạc sao? Nào để cô dẫn đi tìm mẹ nhá."
Cô cứ vậy mà kéo Hiểu Thần và Hiểu Phong chạy như bay, tránh xa khỏi tầm mắt của người đàn ông Ninh Nhất Phàm kia. Hắn có chút nuối tiếc mà nhìn theo.
Phương Hạ Chi đứng bên cạnh, thấy không khí có chút lạ lạ nên hỏi.
"Anh nhìn gì vậy?"
Hắn lắc đầu, nở một nụ cười gượng ép, mở cửa ôtô để cô ta bước vào.
"Chỉ là tò mò đứa trẻ đi lạc kia."
Phương Hạ Chi không hỏi gì nữa, mà để hắn lái xe đưa mình về.
…
Lộ Lộ một tay ôm, một tay dắt 2 bảo bảo, chạy một mạch, tim đập thình thịch, cảm giác lúc nãy thật là đáng sợ, cô còn không dám quay đầu lại nhìn trong lúc chạy.
Sợ hắn nhìn thấy bảo bảo, sợ hắn sẽ đuổi theo cô…
Hiểu Thần và Hiểu Phong nhìn mẹ đang chống vào cây mà thở dốc, hai bảo bảo thấy có chút lạ, đây là lần đầu tiên thấy mẹ phản ứng như vậy.
Lộ Lộ cầm lấy ly nước vừa mua uống một ngụm lớn mà lấy lại sức, vô lực tựa vào ghế ở khu vui chơi.
"Mẹ làm sao vậy?"
"Bảo bảo, lần sau hai con không được gọi lung tung như vậy! Con biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?"
Lộ Lộ sợ, chỉ cần bản thân chậm trễ một bước, hắn sẽ nhìn thấy bảo bảo. Mặc dù, hắn chưa bao giờ được gặp mặt hai bảo bảo nhưng con cái và bố mẹ luôn có một sợi dây vô hình, kéo bọn họ sát lại gần nhau. Rồi một thời gian nào đó, hắn cũng phát hiện ra mà thôi.
"Sao vậy mẹ, không phải mẹ bảo chỉ cần con gọi ai là baba sẽ bắt về sao?" Hiểu Phong bĩu môi mà nói.
"Không phải, trừ hắn ra con có thể gọi bất kì ai! Hắn chính là chủ công ty mà mẹ đang làm, nên không được phép gọi hắn là "baba" rất nguy hiểm."
Hai bảo bảo cũng gật gù mà cho qua, nhưng vẫn tìm ra câu trả lời tại sao mami lại sợ người đàn ông đó vậy? Lại còn không để Hiểu Thần và Hiểu Phong gọi mẹ ở trước mặt hắn.
Cuối cùng, cô cũng như trút được gánh nặng trong lòng, hai bảo bảo cũng đã biết thông cảm cho cô. Cô sẽ đợi đến khi nào bảo bảo lớn, sẽ kể cho chúng nghe tất cả, rằng ai là bố của chúng.
Phan Lộ Lộ đứng dậy, cười tươi vươn vai một cái.
"Đi về nhà nào 2 bảo bảo, tí mẹ sẽ nấu món hai con thích!"
Hai bảo bảo nghe mẹ nói sẽ nấu món mà chúng thích, thì giật mình không đồng ý.
"Không được, mẹ đừng có nấu...đi mua bên ngoài là được."
Hai bảo bảo của cô sợ như vậy bởi có lần, cô dẫn 2 bảo bảo đi ăn nhà hàng, chúng nó về nhà cứ khen món ngon với lại thích nên cô đã trổ tài nấu nướng. Nhưng kết quả, 2 bảo bảo ăn xong món cô nấu đau bụng mất một ngày, còn cần bác sĩ Cố Minh Hạo khám cho nữa, may mắn thay là không phải nhập viện.
Danh Sách Chương: