Hàn Huy trong lòng có chút không thoải mái Hàn Như vì cái gì mà lớn tiếng chỉ trích mẹ anh như vậy, dù mẹ anh có sai thì đấy cũng là bề trên dùng thái độ như thế này để nói với bề trên là cô không đúng.
“Nói xong rồi thì im hết cả đi, anh cả anh dạy dỗ con anh thế này đây à.”
Hàn Như cười nhẹ uống một hụm nước, cô không thèm động đến anh ta thì anh ta cho mình là đúng đấy phải không.
“Hàn Huy bố tôi không dạy tôi nhưng tôi cũng tự biết làm người phải có trách nhiệm, bắt bạn thân đổ vỏ là ai dạy chú vậy.”
Cãi nhau qua lại một hồi cuối cùng cũng giản tán căn nhà trở lại sự yên tĩnh.
“Hàn Như chuyện của ông ngoại con quả thật bà nội không đúng nhưng con à, ông nội vừa mới mất mộ còn chưa xanh cỏ bây giờ lại ầm ĩ một hồi sẽ làm người khác lạnh lòng.”
Nguyễn Sở Lan vừa nói vừa lau nước mắt, bà sao có thể không hận bao nhiêu năm qua nỗi hận của bà phải nuốt ngược vào trong chỉ vì muốn gia đình êm ấm.
Sáng hôm sau Hàn Như vẫn đang ngủ Lương Hải đã đứng trước cửa nhà cô cả người phờ phạc trong mắt nổi rõ tơ máu.
“Chồng sao anh ở đây.”
Lương Hải không nói kéo Hàn Như vào bên trong lòng trái tim lơ lửng cuối cùng cũng bỏ xuống.
Buổi chiều Hàn Như từ phim trường về Lương Hải đang ngồi đánh cờ cùng Hàn Văn, vốn định hôm nay bố mẹ cô sẽ xuống thành phố A để thăm Jacky nhưng kế hoạch có chút thay đổi, Hàn Tuyết đang khóc lóc ngồi trên ghế bố mẹ cô ta có chút trầm ngâm, Vân Tâm mặt mũi vặn vẹo nhìn cô.
Họ hàng nhà cô cũng thật hay bọn họ bất nhân nhưng lại không cho người khác bất nghĩa, với bọn họ từ lâu cô đã chẳng còn để ý đến nếu lần này không phải họ dọa nạt cô cũng sẽ không làm đến bước này.
“Hàn Như cái loại vong ân phụ nghĩa chúng tôi là người nhà của cô đấy."
Hàn Như cười lạnh chưa kịp phản bác Lương Hải đã lên tiếng trước.
“Là chị họ dạy dỗ em là chuyện lên làm.”
Vân Tâm muốn nói gì đó nhưng Lương Hải luôn nhìn bà chằm chằm thái độ cũng không mấy thiện cảm.
Hàn Như cũng lười đôi co đi thẳng lên phòng ở ngoài nắng cả ngày có chút mệt mỏi định nằm một chút không ngờ lại ngủ quên, tỉnh lại trời đã tối dưới nhà hình như có tiếng cãi vã.
Xuống nhà Hàn Huy đang nắm tay Đỗ Cẩm.
“Bọn con mau kết hôn đi bà già này có chết cũng cam lòng.” Vân Tâm vui vẻ cười nói mấy ngày hôm nay đây là việc vui vẻ nhất của bà.
Đỗ Cẩm nhìn thấy Hàn Như có chút không cam lòng.
“Đây là Hàn Như sao dạo này lớn quá rồi.” Đổ Cẩm cười cười nói.
Hàn Như gật đầu coi như trả lời cười lạnh đi đến ngồi cạnh Lương Hải, anh đang chơi cờ cùng Hàn Văn.
“Sao vậy từ chiều đến giờ vẫn chưa xong không phải anh bị phân tâm đấy chứ.”
Lương Hải mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng vợ anh ngoại trừ nhớ lâu thì biệt tài lớn nhất là thù dai cô đang ám chỉ anh với Đỗ Cẩm đây mà.
“Không có anh với bố chơi ván mới.”
Hàn Như hừ lạnh đi vào bếp Nguyễn Sở Lan thấy Hàn Như thì nhẹ giọng nhắc nhở.
“Mẹ nói con, hôm nay chú con đưa bạn gái về con lát nữa con nhịn một chút là được.”
Hàn Như cười qua loa Đỗ Cẩm đó chỉ sợ hôm nay cũng sẽ không để cô yên.
Ngồi vào bàn ăn Đỗ Cẩm vừa ăn vừa nói chuyện với bố mẹ cô.
“Anh chị em sau này làm dâu có chuyện gì thiếu sót anh chị chỉ bảo em thêm nhé.”
Nguyễn Sở Lan đương nhiên không từ chối, Hàn Huy uống vài chén với Hàn Văn có chút say nhìn về phía Hàn Như.
Cầm chén rượu trước mặt Hàn Huy ném về phía Hàn Như ly rượu khá dày bị ném với lực mạnh một bên má của Hàn Như đau rát.
Lương Hải quay lại thấy Hàn Như đang ôm một bên mặt nước mắt lưng tròng, cả ngày hôm nay anh nhịn đủ rồi.
“Mày làm cái gì.” Lương Hải vừa nói vừa muốn đứng dây.
Hàn Như lúc đầu cũng bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh thấy Lương Hải muốn đứng dậy cô vội ngăn lại.
“Nó giết con tao mày có biết không đứa nhỏ sáu tháng rồi tao đã cầu xin nó đừng giết con tao.” Hàn Huy nói trong nước mắt.
“Hàn Huy chú điên đủ chưa tôi giết con chú, cô ta nói vậy à.” Hàn Như chỉ tay về phía Đỗ Cẩm lạnh nhạt nói.
“Tôi giết con cô hay cô giống như chó điên cắn lấy tôi, nếu khi đó cô không cố tình ôm lấy tôi thì con cô sẽ không chết chính cô tự giết con mình.”
Hôm nay mọi người có mặt cũng không ít bạn bè của Hàn Huy cũng có vài người.
Đỗ Cẩm bị nhìn cũng mất tự nhiên muốn nói vài câu nhưng Hàn Huy lại lên tiếng trước.
“Mày đẩy cô ấy vì sao nó là em mày mà.”
“Hàn Huy con mẹ mày Vợ tao không đẩy cô ta, là cô ta kéo lấy vợ tao cô ta không muốn giữ con mày.” Lương Hải khinh bỉ nhìn Đỗ Cẩm.
Hàn Huy vẫn một mực không tin càng ngày càng mất kiểm soát cuối cùng cầm con dao gọt hoa quả lao về phía Hàn Như.
Lương Hải không kịp phản ứng chỉ kịp ôm Hàn Như vào lòng chắn mũi dao, con dao đâm vào sau vào vai của Lương Hải, Trước khi anh mất đi ý thức Lương Hải thì thào nói với Hàn Như.
“Như cuối cùng anh cũng bảo vệ được em rồi.”.
Danh Sách Chương: