Công việc của Hàn Như khá thuận lợi quay 2 ngày đã song.
“Chị Tông Thoan đến phim trường tìm chị.” Tiểu Bình bực bội nói.
Hàn Như trong lòng có chút khó hiểu nhưng vẫn quyết định gặp mặt, Nhật Bản hôm nay mưa Tống Thoan cầm ô đứng dưới tán cây anh đào yếu ớt đang thương.
“Cô gặp tôi có chuyện gì.”
“Hàn Như, cô có thể trả Lương Hải cho tôi không.”
Hàn Như cười nhẹ trong đáy mắt đều là sự khinh bỉ.
“Cô không lên gặp tôi người cô cần tìm là Lương Hải.” Nói xong Hàn Như vào xe cũng không muốn nói chuyện với cô ta thêm một câu nào nữa.
Tống Thoan nắm chặt tay không cam lòng.
“Hàn Như, cô có biết Lương Hải đầu tư vào Tống thị chúng tôi 70% rồi không, chúng tôi sắp phá sản là anh ấy giúp chúng tôi Hàn Như xin cô tác hợp cho chúng tôi được không.”
Hàn Như lơ đãng không nhanh không chậm lên tiếng
"Lương Hải làm từ thiện cũng rất hào phóng."
xe đi khuất Tống thoan Hàn Như tự nói với chính mình không sao cả, không phải từ đầu đã biết rồi hay sao việc gì phải đau lòng.
Mở kính để không khí bên trong bớt ngột ngạt, có người đã từng nói với cô mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh của riêng mình chỉ là sứ mệnh của cô là gì.
Trên sân khấu cô là nhân vật chính luôn có hào quang bên mình, nhưng khi kết thúc vở diễn cô lại mãi là nhân vật phụ trong chính cuộc sống của cô. Hàn Như nhắm mắt mặc cho nước mắt rơi.
Cô quyết định rồi lần này cô nhất định phải đối mặt.
Gọi điện cho Lương Hải rất lâu sau anh mới bắt máy.
"Anh đây "
"Lương Hải gần đây em nhìn chúng một bộ phim em có thể dùng hòn đảo lần trước anh muốn tặng em để đầu từ không."
Hàn Như hồi hộp chờ câu trả lời của Lương Hải.
“Như gần đây công ty có chút việc hòn đảo đó anh dùng để đầu tư rồi, em cần bao nhiêu anh đưa em tiền mặt nhé được không.”
Hàn Như tự cười chính mình đã biết trước kết quả như vậy nhưng vẫn cố chấp vẫn đau lòng.
“Lương Hải, hôm nay tôi đã gặp Tống Thoan.”
Lương Hải sợ hãi thì ra là thử anh.
“Như mọi chuyện không như em nghĩ đâu anh giúp cô ấy đơn thuần với tư cách một người bạn, anh không có ý gì với cô ấy cả xin em tin anh.”
Hàn Như mệt mỏi lần này thật sự rất mệt, bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn bị động nhưng hôm nay cô muốn thử một lần.
“Được nếu bây giờ anh rút toàn bộ vốn khỏi Tống Thị thì chúng ta tiếp tục còn không từ giờ anh đừng làm phiền tôi nữa, Lương Hải tôi và Tống Thoan anh chỉ được chọn một thôi.”
Lương Hải mệt mỏi Tống Thoan cô ta bị điên rồi phải không dám trước mắt Hàn Như nói nhăng nói quậy.
Tống Thoan là thanh xuân anh không thể nhìn cô như vậy không giúp đỡ nhưng Hàn Như là tâm can bảo bối của anh.
“Trương Hàn rút vốn khỏi Tống thị đi.”
Lương Hải nhắm mắt nói, Tống Thoan ngu xuẩn cũng không thể trách anh không giữ lời.
Lương Hải lấy điện thoại nhắn tin cho Hàn Như.
“Như anh xin lỗi, giấu em là anh không đúng anh đã rút vốn khỏi tống thị rồi lúc đó không nói với em vì sợ em sẽ nghĩ lung tung anh giúp cô ấy đơn giản như một người bạn, em không thích anh sẽ không làm nữa.”
Hàn Như vừa đọc tin nhắn vừa mỉm cười thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đến tối Lương Hải về nhà cả biệt thự chìm trong bóng tối, anh đã quen có Hàn Như chờ cửa giờ cô đi có mấy hôm anh lại cảm thấy không quen.
Cất xe vào sân, Lương Hải thấy Tống Thoan đang dựa vào cửa đợi anh.
"Hải anh không giúp em nữa sao."
Lương Hải mệt mỏi mở cửa vào nhà không trả lời.
Tông Thoan vội chạy theo.
"Tống Thoan, cô đã chạm vào giới Hạn của tôi rôi."
Tống Thoan không cam lòng bước về phía Lương Hải.
"Lương Hải giới Hạn của anh là cô ta, năm xưa vì anh mà em phát điên bỏ đi tôn nghiêm, vì bảo vệ anh em phải chung đụng với người khác, anh có biết em đau lòng đến mức nào không."
Lương Hải bình tĩnh nhìn Tông Thoa trong lòng bình tĩnh đến không ngờ, cô không còn là người con gái có nụ cười trong sáng năm nữa rồi.
"Tông Thoan những việc em làm em đã từng hỏi tôi chưa, tôi không cần em làm như vậy là em tự cho mình là đúng, Tống Thoan tôi và em là quá khứ tôi với cô ấy mới là hiện tại."
Hàn Như về đến nhà, cửa không khóa những gì Lương Hải nói cô nghe không sót một từ, cuối cùng thì cô cũng đã chạm tay đến hạnh phúc chăng.
"Lương Hải anh trước đây không như vậy, là tại cô ta chen vào giữa chúng ta là cô ta bò lên giường của anh loại con gái như vậy anh còn tin cô ta sao."
Lương Hải nổi điên bóp cổ Tống Thoan, cô ta không nhắc đến thì thôi nhắc đến làm anh lại muốn giết ngươi.
"Tông Thoan cô bẫy tôi làm tôi sâm phạm cô ấy, làm cô ấy đau lòng bây giờ cô còn giám nhắc lại."
Tông Thoan u ớ mặt mũi trắng bệch Lương Hải mới lới lỏng tay để cô ta ngã xuống đất.
"Anh là kẻ giết người cô ta đã biết quá khứ của anh chưa."
Lương Hải cầm điếu thuốc đang cháy từ từ đưa đến mặt Tông Thoan.
"Cô nghĩ xem tôi lên cắt lưỡi cô hay giết cô để cô ấy không biết."
Hàn Như thấy Lương Hải không giống như đang doạ thật sự muốn đem điếu thuốc ấn lên mặt Tống Thoan, liền bước vào.
"Hai người đang làm gì."
Lương Hải thấy Hàn Như về vội vàng đứng thẳng người, không còn thái độ đáng sợ như lúc nãy nữa.
"Anh không làm gì cả, anh chỉ nói chuyện với cô ta thôi em tin anh chứ."
Hàn Như không nói tìn hay không bỏ vali ngoài cửa đi lên phòng.
Danh Sách Chương: