Quay song đã là 2 giờ chiều Hàn Như cả người uể oải bước vào phòng nghỉ Tiểu Bình chạy
lại.
“Chị em gọi chân gà xào cay cho chị nhé.”
Hàn Như lắc đầu “Trương Hàn đâu.”
“Chị Trương Hàn đi theo bác sĩ Lương rồi ạ.”
Hàn Như nắm chặt tay lấy điện thoại gọi cho Lương Yên.
“Cho mình số điện thoại của anh cậu.”
“Hàn Như cậu với anh mình làm sao vậy.” Lương Yên lo lắng cho Hàn Như anh cô tính tình cổ quái Hàn Như sẽ bị anh ấy ức hiếp mất.
“Nói với cậu sau gửi cho mình đi.”
Sau khi lấy được số điện Thoại Từ Lương Yên, Hàn Như gọi cho Lương Hải nhưng không ai bắt máy.
Một lúc sau Lương Hải gọi lại cho cô.
“Như em gọi anh có việc gì?”
“Anh mang Trương Hàn đi đâu.”
Lương Hải nhíu mày thật chặt không phải cô thích Trương Hàn đấy chứ gọi cho anh để hỏi về người khác nói cô ngu ngốc hay bản lĩnh đây.
“Tôi điều anh ta đi làm việc khác rồi nếu em cần vệ sĩ sẽ điều người khác cho em.”
Hàn Như khó chịu lên tiếng: “Lương Hải từ giờ anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, còn chuyện anh uy hiếp tôi xin mời anh muốn làm gì họ cũng được tôi không can thiệp.” Nói xong cô cúp máy mặc cho Lương Hải gọi bao nhiêu lần cũng đều không nghe.
Hàn Như gọi cho ban tổ chức xin nghỉ ở nhà nghỉ quân sự vì cô đang quay trương trình cho quân đội lên được đáp ứng.
Sau khi quay song Hàn Như cùng Tiểu Bình dọn vào nhà nghỉ bên ngoài là doanh trại bộ đội có người canh gác nếu không được sự cho phép của cô người bên ngoài không thể vào.
“Tiểu Bình em đặt vé máy bay đi ngày kia chị quay song chúng ta đi thái”
Lương Hải gọi điện cho Hàn Như cả buổi cô không bắt máy, về khách cô đã trả phòng cho người điều tra thì được biết cô dọn vào nhà nghỉ của quân đội, biết anh không thể vào đó lên chỉ có thể gọi cho cô.
Lương Hải vô cùng đau đầu vì Trương Hàn mà cô dám làm như vậy với anh.
Đang bực bội trong người thì Vũ Tuyết gọi tới.
“Alo mẹ.”
“Lương Hải con mau vào viện đi Gạo Nếp bị hóc xương đang đưa vào viện.”
Lương Hải nghe vậy vội vàng lái xe vào viện.
Lương Hải vào viện bác sĩ đã gắp xong xương mắc trong cổ gạo nếp ra ngoài nhưng cô bé vẫn cứ khóc, gọi cho Lương Yên nhưng Lương Yên lại đang đi công tác trong miền nam ít nhất cũng phải 4 giờ mới có mặt.
Lương Yên sốt ruột gọi cho Hàn Như: “Như cậu vào viện giỗ Gạo Nếp cho mình được không?”
Hàn Như nghe vậy sửng sốt : “Sao vậy.?”
“Con bé bị hóc xương, mình bây giờ sẽ bay về cậu qua dỗ nó giúp mình.”
Hàn Như đến bệnh viện vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng Gạo Nếp gào khóc.
“Gạo Nếp sao vậy con.” Hàn Như vừa nói vừa chạy lại đỡ Gạo Nếp từ tay người giúp việc.
Gạo Nếp nhìn thấy Hàn Như rốt cục cũng ngừng khóc chỉ còn tiếng nấc.
Vũ Tuyết thấy cháu ngừng khóc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Như thấy Vũ Tuyết đang nhìn cô mới ngượng ngùng lên tiếng.
“Cháu chào bác.”
Vũ Tuyết hiền hậu nhìn cô đang ôm gạo nếp, con gái bà kể rất nhiều về Hàn Như bà cũng không mấy tin tưởng bởi vì bà bon chen thương trường nhiều năm người tốt kẻ xấu vô số, nhưng hôm nay bà cũng đã thấy sự lương thiện của cô gái trước mặt.
Lương Hải cười như không cười nhìn Hàn Như tốt lắm dọn vào khu quân sự để chánh anh, để anh xem cô chánh anh thế nào đây.
Vũ Tuyết thấy Gạo Nếp ngủ trên tay Hàn Như nhẹ giọng bảo người giúp việc đỡ con bé nằm xuống.
“Hàn Như cháu đã ăn gì chưa, hôm nay phiền cháu quá.”
Hàn Như lễ phép trả lời Vũ Tuyết.
“Cháu ăn rồi ạ, không phiền đâu bác cháu đợi Lương Yên về cháu sẽ về khách sạn ạ.”
Lương Hải lạnh nhạt lên tiếng.
“Vậy nhờ cô Hàn đưa Gạo Nếp về nhà chắc không phiền chứ.”
Hàn Như vôn muốn từ chối nhưng Vũ Tuyết lại nói: “Đúng đấy hay cháu giúp bác bế gạo nếp về nhà được không, nhà bác rộng cháu cũng tiện nghỉ ngơi.”
Hàn Như cuối cùng cũng không từ chối được đành phải đến nhà họ Lương.
Danh Sách Chương: