Hàn như trong lòng không vui nhưng cô không phản kháng, ở Miền Bắc thế lực của Hắc Long rất lớn dù cô có báo cảnh sát thì cũng không có ích gì cứ coi như ngủ cùng chó vậy.
Hàn Như mặc kệ Lương Hải tự mình chìm vào giấc ngủ cô rất dễ ngủ vì đặc thù công việc thường xuyên phải đi quay.
Lương Hải nhẹ nhàng quay người Hàn Như để cô đối diện với anh một cảm giác bình yên chưa từng có, mỉm cười hôn nhẹ lên trán Hàn như cùng ôm cô vào giấc ngủ.
Sáng sớm điện thoại Hàn Như đổ chuông.
Đưa tay với điện thoại trên đầu giường “Alo”
“Hàn Như là tôi Tô Bắc,”
“Tô Bắc anh gọi tôi có việc gì.” Hàn Như mở loa ngoài để điện thoại xuống gối
“Tôi mới về nước muốn đón Gạo Nếp đi chơi.”
Hàn Như bực bội trả lời: “Đón Gạo Nếp anh gọi cho Lương Yên chứ gọi tôi làm gì.”
“Hàn Như, Lương Yên cô ấy không chịu gặp tôi.”
“Tô Bắc loại đàn ông như không xứng ở cạnh Gạo Nếp, còn nữa Lương Yên cô ấy về, nhà họ Lương rồi.”
Nói xong liền cụp máy.
Lương Hải nhìn Hàn Như anh tỉnh trước khi cô nghe điện thoại, cũng đã nghe Lương Yên kể về Hàn Như biết cô rất thương Gạo Nếp lúc đầu anh còn nghi ngờ nhưng người ấy là Hàn Như thì anh không còn nghi ngờ gì nữa.
“Như người gọi cho em là ba của Gạo Nếp.”
Hàn Như ghe giọng Lương Hải mới nhớ ra cô không ở một mình khóa điện thoại để về chỗ cũ.
“Không phải.” nói xong đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
“Hàn Như đây không phải việc em nên giấu.” Hàn Như lười trả lời anh ta loại người không có trái tim như anh ta thì làm gì có tư cách phán xét người khác.
“Ngủ cũng ngủ rồi bây giờ anh cút được chưa.”
Lương Hải nhíu mày Hàn Như bây giờ sao khó nói chuyện vậy chứ.
“Hàn Như tôi sẽ cưới em bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu ở chúng em sẽ phải ở cạnh tôi.”
Hàn Như ném cốc đánh răng về phía Lương Hải cô nhẫn nhịn anh ta đủ rồi.
“Con mẹ nhà anh tôi cần anh chắc năm xưa anh nói thế nào, bây giờ ra vẻ cho ai xem.”
Lương Hải bước đến ôm chặt lấy Hàn Như.
“Như dù em nói thế nào tôi cũng không buông tay còn nữa không được điêu ngoa như vậy nữa.”
Hàn Như muốn đẩy Lương Hải ra nhưng anh càng ôm cô chặt hơn.
“Tôi cần anh quản chắc.”
“Hàn Như tôi mà không tìm được em thì đành phải tìm đến chỗ bố mẹ em rồi.”
Hàn Như kinh ngạc tát thật mạnh lên mặt Lương Hải :
"Anh dám uy hiếp tôi.”
Lương hải vuốt nhẹ lên má cười như không cười :
“Tôi là nhắc nhở em không phải uy hiếp.”
“Ngoan đi rửa mặt đi rồi ăn sáng, hôm nay em muốn đi đâu tôi đưa em đi.”
Hàn Như chuẩn bị song đã hơn 9 giờ Tiểu Bình và Trương Hàn đợi cô ngoài cửa từ sang thấy Hàn Như mở cửa Tiểu Bình và Trương Hàn vội vào phòng.
“Chị Như.”
Tiểu Bình ấm úng nhìn về phía Lương hải.
Trương Hàn mặt tái mét số anh sao thế này sao toàn làm vệ sĩ cho người phụ nữ của đại ca vậy chứ.
Hàn Như vẫn ung dung thoa son : “Mặc kệ anh ta coi như không khí là được.”
Lương Hải đi theo Hàn Như đến trường quay hôm nay cô quay trương trình tết.
Hàn Như lên sân khấu quay hình Lương Hải, Tiểu Bình, Trương Hàn ngồi đợi trong phòng chờ.
Lương Hải nhìn về phía Trương Hàn anh mắt nguy hiểm.
“Trương Hàn cậu có vẻ rất thích bảo vệ những người phụ nữ bên cạnh tôi thì phải?”
Trương Hàn sợ hãi trả lời: “Đại ca em không biết cô ấy là người phụ nữ của anh.”
Danh Sách Chương: