• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Hải đưa Hàn Như về biệt thự mặc cô mắng chửi, có vẻ như anh rất muốn bị ngược thì phải nghe cô mắng chửi anh lại thấy bình yên.

“Lương Hải tôi sẽ báo cảnh sát anh mau thả tôi ra.”

Lương Hải cười như không cười tiến lại gần ôm Hàn Như lên đùi, vuốt lọn tóc xòa xuống mặt cô.

“Như đây là địa bàn của anh cho dù em có gọi cảnh sát bọn họ cũng không can thiệp.”

Nói xong còn đi kèm với hành động hôn nhẹ lên mặt Hàn Như.

“Lương Hải anh bị thần kinh rồi có phải không anh bắt tôi làm cái gì.” Hàn Như gằn giọng nói từng chữ.

“Như tôi không bắt em, tôi đang đưa về nhà đấy chứ.”

Hàn Như bực bội cô không thèm nói với anh ta cái đồ thần kinh, cô phải tìm cách gọi cho Hàm Phi nghĩ vậy Hàn Như mới thấy yên tâm một chút.

Lương Hải ôm Hàn Như trong lòng nhìn biểu hiện lúc xanh lúc trắng của cô.

“Hàm Thắng cũng vô ích anh ta không vào được địa bàn của tôi, em ngoan ngoãn chuẩn bị làm cô dâu đi.”

Hàn Như bực bội đi lên phòng cả căn biệt thự tất cả các phòng đều khóa chỉ duy nhất có một phòng đã mở cửa sẵn, Hàn Như cười lạnh tên đàn ông xấu xa này chìa khóa dự phòng anh ta cầm chứ gì, dù bây giờ cô có khóa trái cửa thì lát nữa Lương Hải cũng sẽ mở cửa đi vào cô nhất định phải tìm được chìa khóa dự phòng.

Nhẹ nhàng đi vào phòng sách bên cạnh thử vặn ổ khóa, đúng như cô dự đoán phòng sách không khóa trên bàn có một chùm chìa khóa được để ngay ngắn nhanh tay lấy chùm chìa khóa quay trở lại phòng ngủ khóa trai lại Hàn Như mới yên tâm đi ngủ.

Lương Hải ngồi một lúc nghĩ chắc cô đã ngủ say mới đi lên phòng, cửa phòng bị khóa trái thở dài đi về phòng sách lấy chìa khóa nhưng tìm mãi cũng không thấy Lương Hải bất lực xoa thái dương đành phải sang phòng ngủ gõ cửa:

“Như em mở cửa cho anh bên ngoài này không chăn.”

Hàn Như vừa tắm xong, không có quần áo ngủ lên mặc tạm áo sơ mi của Lương Hải nằm xem tivi không lạnh không nhạt trả lời.

“Anh ngủ đâu thì ngủ tôi không mở cửa đâu.”

Ở bệnh viện Hàm Phi sau khi cho Tôn Lượng ăn xong lại dỗ nhóc con đi ngủ, cũng tự mình ngủ quên.

Tôn Thất thấy hai người ngủ say nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho bọn họ.

Ra hành lang hút thuốc Tống Thoan từ bên ngoài đi đến ngồi bên cạnh Tôn Thất.

“Tôn Thất anh để tôi nuôi thằng bé đi, anh sẽ tái hôn để con theo tôi dù sao sau này tôi cũng không thể sinh nở được nữa.”

Tôn Thất cười lạnh nhìn sang Tông Thoan với ánh mắt khinh bỉ.

“Cô nuôi thằng bé kiểu gì với công ty sắp phá sản của nhà cô.”

Tống Thoan kinh ngạc nhìn Tôn Thất anh ta điều tra về cô.

“Tông Thoan năm xưa vụ tai nạn của Hàn Như là do mẹ con cô giở trò tôi đã biết từ lâu cũng tìm được tài xế năm đó, cô biết điều thì yên phận mà sống đi nếu không tôi sẽ cho mẹ con cô biết thế nào là sống không bằng chết.”

Tông Thoan không tin vào mắt mình anh vậy mà lại uy hiếp cô ta.

“Anh lại muốn dùng việc này để uy hiếp tôi để lợi dụng tôi.”

“Cô nghĩ quá nhiều rồi năm xưa tôi uy hiếp cô là vì tôi không có gì trong tay, bây giờ kiểu con gái như cô vây quanh tôi nhiều vô kể tôi uy hiếp cô để làm gì.”

Tôn Thất nhả ngụm khói nhìn về phía Tống Thoan ánh mắt trở lên thâm độc đáng sợ.

“Tông Thoan sẽ có một ngày tôi lấy mạng của cô và Lâm Thanh Nhàn để tạ tội với hai đứa nhỏ năm đó của Hàn Như.”

Tông Thoan cả người lạnh toát như rời vào hầm băng, hai tay run rẩy cầm lấy tay Tôn Thất.

“Vậy sao anh lại giúp tôi che giấu những năm nay.”

“Cô Nghĩ Lương Hải không biết à, cô coi thường anh ta quá rồi những năm qua anh ta để cô bên cạnh dày vò cô dần dần, để cho mẹ con cô nhà tan cửa nát, vì sao anh ta không giúp mẹ con cô vượt qua khó khăn cô không thử suy nghĩ à.” Tôn Thất lạnh nhạt nói xong thì bước đi để mặc Tông Thoan ngồi đấy sợ hãi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK