“Như cậu sao vậy, cậu vẫn ổn chứ.” Lương Yên chạy theo Hàn Như nhìn cô bây giờ vô cùng đáng sợ cả người vô hồn.
“Cậu lấy xe đi mình ổn, mình muốn về nghỉ ngơi.”
Hàn Như vừa nói vừa bước về phía trước, nếu như được quay trở lại ngày cô gặp Lương Hải, cô sẽ không bao giờ mời anh bát mì đó, cũng sẽ không cùng anh ngắm bầu trời đầy sao của Tây Bắc sẽ không để anh bước vào trái tim cô.
Xe của Hàn Như cùng Lương Yên đang đi trên đường cao tốc bỗng có một ông cụ bán hàng dong đi lạc vào đường dành cho ô tô.
Lương Yên đánh tay lái sang đường ngược chiều để tránh đâm vào ông cụ, bị chiếc xe tải đi ngược chiều lao đến với vận tốc nhanh đâm trực diện vào xe của Lương Yên làm chiếc xe lật ngược, Lương Yên và Hàn Như bị thương nặng.
Trước khi bất tỉnh Lương Yên quay sang thì nhìn Hàn Như thì thào:
“Như ….. mình … mình… xin lỗi, mình chỉ muốn cứu ông cụ.”
Hàn Như cản người đau đớn nhất là bụng như có hàng nghìn con dao đâm vào.
“Mình …không ….trách cậu nếu là mình, cũng sẽ làm vậy.”
Nói xong mọi thứ chìm vào bóng tối Hàn Như không còn biết gì nữa.
Vũ Tuyết chạy vào bệnh viện đã là chuyện của một tiếng sau, bà đang hầm gà cho Hàn Như có điện thoại gọi tới nói con gái của bà cùng một cô gái nữa bị tai nạn rất nghiêm trọng đã được đưa vào bệnh viện Thành Phố cấp cứu.
Cả người Vũ Tuyết suy sụp không đứng nổi, hôm nay Hàn Như đi khám thai Lương Yên đưa cô đi hai đứa nó vì sao lại thế này chứ, con gái của bà, con dâu bà, cháu bà vì sao lại như vậy.
Gọi cho Lương Hải nhưng anh không bắt máy, gọi quản gia đưa bà đi, Vũ Tuyết hớt hải chạy vào bệnh viện.
Đến cửa phòng cấp cứu đã thấy Lương Hải đứng ở đó bên cạnh còn có Lâm Thanh Nhàn mẹ của Tống Thoan đang dựa vào người Lương Hải khóc lóc.
Lương Hải thấy Vũ Tuyết kinh ngạc vô cùng bà vốn không thích Tống Thoan nhưng hôm nay lại đến đây không lẽ bà đã biết chuyện năm đó.
“Lương Hải tại sao Lâm Thanh Nhàn ở đây?” Vũ Tuyết lạnh nhạt hỏi Lương Hải.
Lâm Thanh Nhàn thấy Vũ Tuyết có thái độ như vậy cũng bực bội lên tiếng.
“Tôi vì sao ở đây à vì sao tôi không thể ở đây, năm ấy con gái tôi vì cứu con trai bà, thay nó chịu một nhát dao bà đang ở đâu, nó vì con trai bà mà bị một tên họa sĩ ép buộc lạm dụng rồi lại bị con trai bà dày vò thương tổn bà đã bao giờ nói một tiếng cảm ơn nó chưa?”
Nghỉ một lúc Lâm Thanh Nhàn lại tiếp tục nói : “Nếu năm đó con tôi không chập nhận thỏa hiệp giao dịch với tên họa sĩ đó thì bây giờ con của bà đang ở trong tù rồi.”
Vũ Tuyết sững sờ nhìn về phía Lương Hải năm đó quả thật Lương Hải đã đâm chết người trong một vụ ẩu đả Hắc Long làm thế nào cũng không thể tìm được đoạn băng dám sát ngày hôm đó, nhưng vài hôm sau Tông Thoan lại cầm về đoạn băng đưa cho bà, khi ấy bà cũng không nghĩ nhiều nhưng bây giờ bà thực sự hối hận.
“Vũ Tuyết tôi năm đó thà để cho con trai mình đi tù cũng không muốn nó như ngày hôm nay.”
Lương Hải thấy Vũ Tuyết nói có chút quá đáng vội ngăn bà lại.
“Mẹ đừng nói nữa Tống Thoa bị ung thư dạ dày đang phẫu thuật trong đó còn chưa rõ tình hình mẹ đừng nặng lời như vậy.”
Chưa kịp phản ứng quản gia đã chạy lại nói nhỏ vào tai Vũ Tuyết nghe song cả người Vũ Tuyết đằng đằng sát khi nhìn về phía Lương Hải.
“Thì ra là mày tại mày.”
Lương Hải khó hiểu nhìn về phía Vũ Tuyết không biết bà đang nói gì.
“Hàn Như đang nằm trong đó mày biết không, ba mẹ con đó đang ở trong đó mày đứng đây vì một người khác mày có nghĩ cho nó không?”
“Mẹ Hàn Như lúc sáng vẫn còn tốt sao cô ấy lại ở trong đó.” Lương Hải gấp gáp hỏi Vũ Tuyết.
Quản gia ở bên cạnh vội lên ngăn Lương Hải lại.
“Cậu chủ cô hai cùng cô Hàn bị tai nạn trên cao tốc, cô hai đã qua cơn nguy kịch còn cô Hàn đang ở trong đó.”
Lương Hải nghe song cả người sụp xuống như bị ai rút mất sinh khí, lúc sang anh lên đuổi theo, anh đã nghĩ khi về sẽ giải thích với mẹ con cô như bây giờ cô lại nằm đó không biết sống chết, khi đó anh không nên do dự tại anh là do anh. Tự đấm mạnh vào tường nước mắt Lương Hải cũng không kìm nén được nữa.
Danh Sách Chương: