- Tỷ tỷ, ả Nhan hoàng hậu đó thật đúng làm người ta mở mang tầm mắt. Đường đường là hoàng hậu của Lăng Thiên Quốc lại đi cúi đầu trước Thục phi.
Hạ phi cười khẩy, lúc này đang nói chuyện phiếm với Ninh phi.
~Ha, đúng là ta nhìn không ra hoàng hậu tỷ tỷ lại “thông minh” như vậy. Hahahaa…..
- Ninh tỷ, tỷ nói xem Thục phi đó thật cao tay. Lúc mới mở cửa cung đã hạ nhục Nhan hoàng hậu ngay tại lễ mừng thọ của thái hậu, chỉ vài ngày sau tạt nước cung nữ của ả ta, lại còn vạch mặt vụ quà này của Nhan Tuyết Nhi, không biết sau này còn có trò gì cho chúng ta xem nữa…
~Đúng vậy, tỷ tỷ lại thấy chúng ta bao nhiêu năm nhẫn nhịn như vậy, cũng nên có chút gì đó chứ nhỉ??
- Ý tỷ tỷ là….
Trương Ninh đưa tay ra ý: “Suỵt”. Hạ phi nhanh chóng hiểu ý…
~Bây giờ, chưa phải là lúc nên hạ Nhan Tuyết Nhi, mà ý tỷ tỷ lại muốn phò trợ Thục phi, còn muội thế nào?
- Chỉ sợ rằng Thục phi không muốn, nếu nàng ấy muốn, muội nhất định tận tâm với nàng ấy. Những việc Nhan Tuyết Nhi làm cho muội và tỷ tỷ, chúng ta nhất định phải trả đủ.
~Đúng vậy, cả đời này ta không thể có con, cũng nhờ ơn đức của ả. Hiện tại, Giang tần đang được sủng ái nhất nhưng lâu rồi vẫn chưa có tin, hai vị quí nhân và thường tại thì hoàng thượng không để vào mắt, Nhan hoàng hậu thì lâu rồi hoàng thượng cũng không gặp ả, nghe nói gần đây có gặp đại hoàng tử, nhưng là gặp ở Dưỡng Tâm Điện, Nghi phi thì bí bí ẩn ẩn ta không thể biết được….
Hạ phi tiếp lời:
- Tần vị hiện chỉ có Trúc tần đã có nhị hoàng tử nhờ năm xưa Thục phi bảo vệ nhưng hoàng thượng cũng không hứng thú với nàng ấy lắm, hai vị tần còn lại cũng không khả thi, nhất định đã bị Nhan hoàng hậu tính kế như ta với tỷ. ~Hừm...Hiện tại, tình trạng của muội như thế nào?
- Thái y nói cơ thể muội chỉ cần chờ thêm một năm nữa là có thể có thai lại bình thường.
~Tốt lắm, nhất định ta phải cho ả Nhan hoàng hậu biết, hậu cung này không phải Nhan phủ của ả, mà ả muốn làm gì thì làm.….
======
- Hoàng thượng, người có vẻ mệt mỏi, hay người tạm dừng lại ra ngoài dạo một chút đi.
Đường công công nói.
_Được, mấy ngày nay chuyện của Nhan hoàng hậu thật làm ta nhức đầu, không ngờ Nhan Tuyết Nhi lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Còn Ngân Thục cũng thật không nể nang gì ai. Đi, Kỳ Phong, Đường công công đi dạo với ta, còn các ngươi đừng theo ta nữa.
Nói rồi, một đám cung nữ thái giám lui xuống, chỉ còn Kỷ Phong và Đường công công. Bao nhiêu năm rồi, Lăng Nhất Thiên hắn cũng chưa từng đi dạo hết cái Lăng Thiên Thành to lớn này, hôm nay phải đi hết một phen mới được. Đi được một lúc, hắn ta cảm thấy hình như có một con đường rất lạ, trước đây hắn hình như chưa từng đi qua, nhìn con đường đó rất mát mẻ. _Đường công công, con đường đó dẫn đi đâu.Đường công công và Kỳ Phong nghe hoàng thượng hỏi cũng thật sa mạc lời. Hoàng thượng không quan tâm Thục phi cũng thôi đi, ngay cả đường đến cung cả nàng ấy cũng không biết. -Bẩm hoàng thượng, đường đó dẫn đến Ngọc Tâm cung, cung của Thục phi nương nương.
_Ồ, vậy sao? Nói mới nhớ ta cũng chưa từng đến Ngọc Tâm cung bao giờ, bây giờ đi đi, đến xem nàng ta sống ra sao trong sáu năm với cung điện đó.
Hoàng thượng, Kỳ Phong và Đường công công càng đi càng thấy lạ. Mặc dù đây chính là con đường đến cung điện của Thục phi, nhưng hầu hết không thấy bóng người hầu, cung nữ hay thái giám nào. Mặc dù vậy, khi đi trên con đường này, bọn họ lại có cảm giác vô cùng mát mẻ và dễ chịu, khác hẳn với những cung điện của các vị phi tử khác. Bỗng nhiên, Kỳ Phong phát hiện ra gì đó.
- Bẩm hoàng thượng, hình như cung điện này mới được xây thêm một cái lầu.
Nói rồi hắn chỉ tay vào Thanh Anh lầu. _Hừ..Thục phi cũng thật không xem ta ra gì, dám tự tiện xây lầu mà không bẩm báo với ta? Nàng ta xây cái lầu này bao giờ chứ? Đi, đi vào Ngọc Tâm cung hỏi cho ra nhẽ.
Lý Quân Khuê lúc này đang đứng trên Thanh Anh lầu chuẩn bị tưới hoa mà cô trồng trong mấy chậu nhỏ, thì bất ngờ thấy bóng dáng quen thuộc. Từ trên cao nhìn xuống, Lý Quân Khuê chắc chắn Lăng Nhất Thiên có ý định vào Ngọc Tâm cung của nàng: “Hừ…Đang yên đang lành, tự dưng dẫn xác đến đây?? Mà thôi kệ đi, hắn vào không thấy ai tự hắn đi ra”
Lúc Lăng Nhất Thiên vừa bước chân vào Ngọc Tâm cung lại có cảm giác vô cùng khác thường, giống hệt như cảm nhận của đại hoàng tử. Không khí ở đây vô cùng trong lành, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương hoa, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng chim hót gần đây. Hắn ta nhìn ngắm một chút thì thấy có gì đó không đúng. Tất cả các cung điện ở Lăng Thiên thành đều xây theo kiến trúc giống nhau, mỗi cung của chủ tử là phi vị đều có ít nhất mười cung nữ hầu hạ, năm thái giám …nhưng cái cung này thì có vẻ nhỏ hơn nhiều so với các cung còn lại, lại còn như đang chơi trò “ vườn không nhà trống”, nhìn quanh chẳng thấy cung nữ thái giám nào. Hắn thấy lạ, vốn định bước vào chính cung ngồi chờ thì lại thay đổi quyết định đi lên lầu. Lúc đầu hắn định đi tính sổ với Thục phi vụ tự ý xây thêm lầu mà không thông qua ý kiến của hắn, nhưng lúc vừa mới nhìn thấy thì cảm thấy rất thích cái lầu này với lại đột nhiên nhớ "Lý Quân Khuê" nên quyết định tha tội cho Thục phi nhằm dò la tin tức của "Lý Quân Khuê". Kiến trúc của lầu rất lạ mắt nhưng cũng rất đẹp. Hắn ta định tranh thủ lúc chờ người nào đó thì lên lầu tham quan thử. Nào ngờ, vừa lên lầu thì nhìn thấy một bóng lưng đang vui vẻ tưới nước cây, còn đang chăm sóc cây hoa vô cùng tỉ mỉ, chăm chú đến nỗi, Lăng Nhất Thiên đã lên đến bậc thang cuối cùng rồi mà vẫn không phát hiện ra.
Thật ra là Lý Quân Khuê cô đã biết rồi, nhưng vờ lơ hắn đi, để hắn chào hỏi cô trước nên mới tiếp tục không quay đầu mà đi tưới hết lần lượt các cây hoa, tưới xong rồi lại đi sửa sang, cắt tỉa cây, nhất quyết không quay đầu lại để hắn ta buộc phải chào cô trước.