• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ta đã từng cố gắng học thêu thùa may vá đến nỗi bị kim đâm vào tay chẳng thấy đau, học cắm hoa đến nỗi trụi cả Ngự hoa viên của Đông Phương Quốc, học lễ nghi hoàng cung Lăng Thiên Quốc, học rất nhiều thứ để cố gắng hòa nhập với hoàng cung Lăng Thiên, làm cho người hài lòng…



….



Lí Quân Khuê nhẹ nhàng nói, với một tâm trạng thanh thản…



- Nhưng người có biết kết cục là gì không? Cho dù có cố gắng đến mức nào? Có nỗ lực đến ra sao? Thì kết quả cũng chỉ có một. Người vẫn lạnh lùng nhìn ta, thậm chí còn thẳng tay tát ta, mà không cho ta một cơ hội giải thích….



- Trong năm năm nhốt mình trong cung, chịu đủ mọi dày vò, buồn có, tuyệt vọng có, yếu đuối có, suýt nữa thì cũng bị lá thư thích bác và tên thích khách mà Nhan Tuyết Nhi gửi đến giết chết…. Sau đó lại thề rằng không yêu nữa… Và ta đã thực hiện được rồi….



Lăng Nhất Thiên và Lí Quân Khuê đồng thời im lặng.



Trong ánh trăng trầm buồn, một nam đang ân hận nhìn về xa xăm, một nữ lặng lẽ nở nụ cười nhưng cũng âm thầm lau nước mắt…



- Ta …



- Người không cần xin lỗi ta nữa, ta không c còn chấp chuyện đó nữa đâu. Nhờ chuyện đó mà ta cx đã dần trưởng thành hơn…



Bất ngờ Lăng Nhất Thiên nhìn thẳng vào mắt Lí Quân Khuê hỏi:



- Ta muốn hỏi nàng thật lòng một câu… Nàng còn yêu ta không?



- C.. còn..



….



Một câu trả lời gọn được đáp lại.



- Vậy bỏ qua quá khứ, ta muốn dùng cả Lăng Thiên Quốc này để theo đuổi nàng, dùng trọn trái tim của ta để bù đắp cho những tháng ngày cực khổ của nàng, dùng trọn tâm trí của ta chỉ để yêu nàng….. Nàng có bằng lòng yêu lại từ đầu với ta không?



Lí Quân Khuê bất giác ngập ngừng..



“Lăng Nhất Thiên như vậy mà tỏ tình với cô sao?”



Trước khi tới đây, cô đã nghĩ đủ loại tình huống cũng không nghĩ Lăng Nhất Thiên sẽ tỏ tình với cô… C... cô…



Đám Vân Lạc và Thái hậu đứng ở phía xa cũng vừa đủ đê nghe được Lăng Nhất Thiên nói cái gì… Bọn họ bây giờ đang nín thở chờ câu trả lời của Lí Quân Khuê. Ai trong số họ cũng mong cuộc tình này đi đến một kết cục có hậu.



Một mối tình ngang trái: nữ dùng tám năm thanh xuân để nhớ nhung, thầm lặng chạy theo nam (tính từ một năm yêu thầm, một năm về phủ thái tử, một năm ở trong cung, và năm năm tự nhốt mình lại), đến tám năm sau, nam lại nhận ra và bắt đầu theo đuổi nữ nhưng nhận lại là vẻ mặt lạnh lùng của nữ, hệt như vẻ mặt nam đã từng gửi tặng cho nữ. Người ta nói, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo, quả nhiên không sai một chút nào.



Lăng Nhất Thiên chờ trong lúc Lí Quân Khuê suy nghĩ, nói thêm:



- Có thể bây giờ nàng không tin ta. Nhưng nàng hãy cho ta một cơ hội, ta sẽ để thời gian chứng minh cho nàng thấy.



- Được….



Một tiếng “được” nhỏ xíu từ miệng của Lí Quân Khuê phát ra.



Lăng Nhất Thiên như không thể tin được vào tai mình, nàng ấy như vậy là… chấp nhận rồi sao?



Đám người Vân Lạc và Thái hậu xúc động không thôi…



Nhưng Lí Quân Khuê mau chóng bổ sung thêm:



- Được, ta sẽ đồng ý. Ta sẽ chờ xem biểu hiện theo đuổi của hoàng thượng, hi vọng ngài không lại làm ta thất vọng, tuy nhiên trước tiên ta vẫn không muốn làm hoàng hậu đâu…



- Được rồi, thê tử.. Chỉ cần nàng gật đầu, ta liền cho người đem sắc lệnh đến cho nàng.



Lăng Nhất Thiên láu lỉnh nói.



Nhưng sau đó bị Lí Quân Khuê nhéo “yêu” cho một cái. Tuy mặt Lăng Nhất Thiên lộ ra vẻ nhăn nhó nhưng cũng yêu chiều, nắm lấy tay của Lí Quân Khuê, cùng sánh đôi đi về.



Đám người Vân Lạc và Thái hậu thì mặc dù biết câu chuyện nhưng cũng tuyệt đối giữ bí mật, chỉ thầm vui vẻ trong lòng.



======



Ngày hôm sau, Lí Quân Khuê liền nghe tin Lăng Nhất Thiên cho người xử trảm Nghi phi, Tuyên thường tại, Giang thường tại, tội mưu đồ bất chính, mưu hại hoàng tự..



======



Tối hôm đó….



Lăng Nhất Thiên đang đau đầu, suy nghĩ mãi về câu nói lúc sáng trước khi chết của Giang thường tại..



“Hừ… Thục phi là cái thá gì cơ chứ? Dù gì cũng chỉ là thuộc hàng tứ phi thì có gì mà ghê gớm. Cho dù Nhan tỷ tỷ có là hoàng hậu bị phế truất thì cũng là hoàng hậu của Lăng Thiên Quốc.. Cai quản lục cung… Hoàng thượng cho rằng thần thiếp sợ ả chắc? Con hồ ly tinh đó chẳng được cái thá gì…”



Nghĩ tới, hắn lại sôi máu. Dám trước mặt hắn mà buông lời miệt thi như thế đối với Thục phi thì cho dù bị hắn xử tử cũng không có gì quá đáng..



Nhưng ngẫm lại thì Giang thường tại nói cũng đúng, dù gì thì Thục phi cũng chỉ là hàng phi, mà “Đông Phương Ngân Thục” thì không chịu làm hoàng hậu, cũng không thể để người khác chức vị cao hơn Thục phi, cũng không thể ngang nhiên thăng cấp, nhưng nếu chỉ thăng cấp một mình “Đông Phương Ngân Thục” thì sẽ gây sóng gió hậu cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK