======
Chiều nay, Lý Quân Khuê làm thêm trà sữa và một ít bánh bông lan trứng muối để đem đi Hiệp Phương Điện, thăm nhị hoàng tử và đại hoàng tử. Lăng Nhất Thương và Lăng Nhất Ngôn ngày càng thân thiết với nhau, bây giờ giống hệt như huynh đệ ruột thịt, và cũng rất thích Lý Quân Khuê, cứ xem cô như mẫu thân ruột mà đối đãi vậy. Cô đến đúng lúc đại hoàng tử và nhị hoàng tử đang học cưỡi ngựa không có ở Hiệp Phương Điện, nên cô tiếp tục đi đến trường đua, liền thấy hình ảnh hai vị hoàng tử đang cố gắng điều khiển ngựa nhưng tập mãi vẫn không thể điều khiển ngựa nghe theo ý mình, đã ngã mấy lần, tuy nhiên vẫn không có ai có ý định muốn từ bỏ. Lý Quân Khuê quan sát một lúc đã nhìn ra vấn đề của bọn chúng. Chính là quá nặng về lí thuyết trong khi thực tế khác xa, điều đó khiến cả hai người bọn chúng vẫn không thể cưỡi ngựa. Lý Quân Khuê bây giờ mới lên tiếng:
~Nếu tập không được thì nghỉ ngơi một chút, ăn miếng bánh và uống miếng trà sữa nghỉ ngơi lấy sức mà tập tiếp, đừng cố quá thành quá cố đó.
- Thục mẫu phi an. Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đồng thanh nói.
- Thục mẫu phi có đem theo bánh bông lan trứng muối nè đại huynh. Nhị hoàng tử nhanh nhảu nói tiếp.
~Các con cứ ăn đi, ăn hết rồi tập tiếp cũng không muộn.
- Dạ.
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử lại một lần nữa đồng thanh khiến cả ba đều bật cười (bao gồm cả Lý Quân Khuê nữa).
Sau đó trong lúc cả hai hoàng tử chia bánh ra ăn thì Lý Quân Khuê đi lại chuồng ngựa dắt ngay một con ngựa cao to (đen hôi) nhất ra. Quan giữ ngựa thấy vậy liền hoảng hốt. Đó chính là con Thiên Mã - con ngựa yêu thích nhất của Lăng Nhất Thiên. Bình thường đồ ăn nó ăn cũng được tuyển chọn kĩ càng, các thái giám chăm sóc nó cũng không dám làm rụng một cọng lông, cũng đủ biết nó quí cỡ nào. Thế mà vị Thục phi này dám ngang nhiên đi dắt con Thiên Mã ra mà không có sự cho phép của hoàng thượng, hoàng thượng mà biết có ai dám tự ý động vào con ngựa này thì ông không gánh nổi tội liền chạy ngay đến trước mặt Lý Quân Khuê:
- Nương nương, xin người chọn con khác, con ngựa này…không thể cưỡi được.
~Ta không thích. Nguyên cả trường đua này chỉ có con này tạm được, các con còn lại ốm yếu thế mà bảo ta cưỡi.
Quan giữ ngựa nghe Lý Quân Khuê nói thế liền toát hết mồ hôi hột. Các con ngựa ở đây đều được tuyển chọn kĩ càng, chăm sóc như các vị chủ tử trong cung thế mà vị Thục phi này lại mở miệng câu đầu tiên là chê đám ngựa ốm yếu. Nhưng bây giờ ông mới để ý. Bình thường con Thiên Mã này chỉ cần người lạ đến gần nó, nó đã hung hăng, kháng cự dữ dằn lắm mà, sao hôm nay Thục phi lại dắt nó đi dễ dàng như vậy, ông thầm nghĩ: “Thánh thần xuống coi mà coi "ông trời con" (biệt danh mà những người ở trường đua đặt cho Thiên Mã) nay đổi tính nèee”. Nhưng chắc ông đã quên mất, trước mắt ông là công chúa Đông Phương Quốc, là công chúa lớn lên trên lưng ngựa, cái gì có thể không biết nhưng cưỡi ngựa chắc chắn là thiên tài, kĩ thuật thì khỏi cần bàn, đừng nói “ông trời con”, ngay cả “ông trời” cũng không dám ho he. -Thục phi, xin người chọn con khác. Người mà cứ chọn con này, thần không thoát khỏi tội chết đâu.
~Ai..ai dám xử ngươi tội chết, cứ gọi hắn đến gặp ta. Còn bây giờ tránh ra cho ta.
- Thục phi… người… người….
Viên quan giữ ngựa định tiếp tục ngăn cản nhưng bắt gặp ánh mắt ngầm cho phép của “một người nào đó” nên:
- Thục phi, xin người cẩn thận. Thần xin lui xuống.
~Được, đi đi.
Lý Quân Khuê xua tay đuổi viên quan giữ ngựa như đuổi tà.
“Người nào đó” ở đây chính là Lăng Nhất Thiên. Như thường lệ chiều nay, hắn lại đến Ngọc Tâm cung, đang đi giữa đường thấy Lý Quân Khuê xách đồ đi đâu liền đi theo, ai ngờ thấy cô đi Hiệp Phương Điện, sau đó lại đi trường đua, hỏi Kỳ Phong liền biết ngay chiều nay hai vị hoàng tử học cưỡi ngựa. Đứng nấp một bên âm thầm quan sát cô, được một lúc thì thấy cô chạy lại dắt con Thiên Mã yêu thích của hắn đi, liền cười khinh để sủng vật của hắn “trả thù” cô cho hắn, ai bảo bình thường cô luôn bắt nạt hắn. Thế mà, hắn chưa kịp cười xong thì đã vội tắt. Hôm nay, con Thiên Mã như ăn trúng cái gì, thấy Thục phi liền tự động đi theo, không những không có chút phản kháng còn làm điệu bộ như là phấn khích lắm, làm Lăng Nhất Thiên sốc toàn tập, nhưng nhớ ra quê hương của Thiên Mã chính là ở Đông Phương Quốc, nó chính là con ngựa do Đông Phương Quốc tặng làm quà cho Lăng Thiên Quốc, không chừng con Thiên Mã này cảm nhận được Thục phi là “đồng hương” với nó nên nó mới nghe lời như vậy. Tự an ủi mình như vậy thì thấy viên quan giữ ngựa đang cố ngăn cản Thục phi dắt Thiên Mã đi nên hắn ra hiệu cho viên quan. Thục phi đã quyết thì hắn cũng không làm gì được nên mới ra hiệu như thế để viên quan đó tránh được “vòng nguy hiểm”.
Thực tế, con Thiên Mã nghe lời Thục phi chính là nhờ Lý Quân Khuê đến làm quen với nó, cho nó cảm nhận là nó với Lý Quân Khuê là bạn, sau đó làm động tác cho nó thấy cây roi ngựa “quyền lực” của cô. Tất cả những con ngựa ở Đông Phương Quốc tặng cho các nước khác đều được kí hiệu riêng, và huấn luyện nghiêm khắc, trong quá trình huấn luyện sẽ được huấn luyện cho nó nhận mặt chủ nhân thật sự của nó chính là một trong bốn người hoàng gia: Hoàng đế Đông Phương Lạc, hoàng hậu Diệp Nhược Thần, công chúa Đông Phương Ngân Thục và thái tử Đông Phương Ngôn. Vì mỗi con ngựa ở Đông Phương Quốc chỉ nhận chủ nhân thật sự là một nên nó cũng sẽ được huấn luyện nhận chủ nhân hoàng gia nếu người đó có cây Mã roi này, không chỉ ngựa hoàng gia mà tất cả các con ngựa ở Đông Phương Quốc đều nghe theo lời những ai có cây Mã roi này. Thiên Mã chính là một trong số những con ngựa được huấn luyện để tặng cho Lăng Thiên Quốc, được huấn luyện để nhận chủ nhân là Đông Phương Ngôn nên là Lý Quân Khuê cô phải dùng đến Mã roi để cho Thiên Mã nhận chủ. Thiên Mã thấy cô làm các thủ tục nhận chủ mà lâu rồi nó chưa được thấy lại, nên phấn khích đi theo Lý Quân Khuê.
Lý Quân Khuê nhanh nhẹn cùng Thiên Mã biểu diễn một vòng cho đại hoàng tử và nhị hoàng tử xem khiến hai vị hoàng tử xem muốn khóc. Trong khi hai cậu chật vật với những con ngựa bình thường thì Thục mẫu phi của bọn chúng lại cưỡi ngay con sủng vật của hoàng a mã, có tiếng hung hãn nhất nhì Lăng Thiên Quốc làm cho hai cậu càng ngưỡng mộ Thục mẫu phi hơn nữa, không cần thầy dạy nữa, trực tiếp chạy đến Lý Quân Khuê bái sư.
Lý Quân Khuê dở khóc dở cười. Ban đầu muốn biểu diễn cho bọn chúng xem để có động lực tập luyện, thế mà bây giờ bọn chúng lại bỏ mặc thầy chạy đến chỗ của cô bái sư nhưng cô cũng không từ chối, cũng từ từ dạy lại cho đại hoàng tử và nhị hoàng tử ngay từ những bước đầu: từ cách làm quen với ngựa…
Sau một buổi dạy đầu tiên, Lăng Nhất Thương và Lăng Nhất Ngôn đã có thể cưỡi ngựa đi được rồi, hoàn toàn thoát khỏi tình trạng bế tắc ban đầu, vô cùng phấn khích. Lăng Nhất Thiên xem trộm cũng thầm cảm thán, công nhận tài năng của Lý Quân Khuê. Dạy cho hai vị hoàng tử đến quan chuyên dạy còn bó tay thế mà cô chỉ giải quyết trong vòng một nốt nhạc, và cách cô thuần phục ngựa tuy rất khác thường nhưng hiệu quả hơn nhiều so với cách bình thường hay làm, tự nhủ bụng hôm nào phải học lỏm Thục phi mới được.