Đám lính canh vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm của những bột trắng này, nên vẫn đó cười lớn, trêu chọc Lí Quân Khuê…
- Hahahaa.. Tiểu cô nương.. Cô định giết bọn ta bằng đám bụi phấn vô dụng đó à? Ha.. haaa …a
Lí Quân Khuê khẽ nhếch nhẹ mép, khinh bỉ. Vân Lạc thì không kìm được, chạy lên tát thẳng cho tên lính canh phạm thượng đó vài cái lên mặt, tốc độ của cô nhanh đến nỗi mà bọn chúng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy mặt có đau rát…
Lúc hắn tức giận, định kéo đến trả thù Vân Lạc thì độc dược bắt đầu có tác dụng. Đây không phải là loại độc trực tiếp chết đối tượng trúng mà chỉ khiến cơ thể bị ngứa và nổi mụn mủ, khiến cho người trúng độc phải liên tiếp gãi cho đến khi chết.
Sau khi dọn dẹp được đám tiểu nhân này, chưa kịp mở cổng Đông thành để bước vào thì…. Lí Quân Khuê thấy Đông Bình Vương cùng Đông Bình Vương phi chạy ra…
- Cô nương đây là…
Lúc đầu Đông Bình Vương không định ra nhưng từ trong nhìn ra thì thấy có một cô gái dũng cảm mạnh mẽ phá vòng vây của quân địch, lúc sau phần thắng thế đã nghiên hẳn hoàn toàn về cô gái nên hắn tò mò muốn ra xem thử.
Lúc đứng gần hơn, vương phi của hắn phát hiện ra cô gái này có miếng ngọc bội của thái hậu… và hình như có chút quen mặt nhưng không nhớ ra …..
Lí Quân Khuê từ tốn nói:
- Chào đại huynh, ta là hoàng quí phi – Đông Phương Ngân Thục. Hôm nay, ta thay mặt cho hoàng thượng đem lương thực viện trợ cho người dân ở Đông thành. Có chuyện này gấp gáp nhưng chờ sau ta sẽ nói cho huynh nghe.
Đông Bình Vương nghe tin nàng là hoàng quí phi thì hoảng hồn, vừa mừng vừa hồi hộp. Bởi vì, đứng trước hắn chính là công chúa vang danh khắp tứ đại cường quốc, chủ nhân của Hoa Hương Phường, hoàng quí phi quyền lực của Lăng Thiên Quốc. Bên cạnh đó, hắn cũng cảm thấy hối hận khi trước đó đã nghi ngờ hoàng thượng. Nhanh tay nhanh chân mời Lí Quân Khuê vào trong thành.
Sở dĩ Lí Quân Khuê nói là thay mặt hoàng thượng vì để lấy lại lòng tin của Đông Bình Vương đối với Lăng Thiên thành.
Khi Lí Quân Khuê vào thành, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Do đã lâu ngày không có cái ăn, cái mặc nên người dân người người lớp lớp giẫm đạp lên nhau chạy lên trước hòng tranh giành những miếng ngon. Lí Quân Khuê thấy như vậy hạ lệnh đóng cửa kho lương lại, không nhanh không chậm sắp xếp lại trật tự của thành trì phía Đông trước khi phát lương thực viện trợ. Cô cho người thổi vào cái sừng trâu, tạo thành tiếng “Tuu….uu…u…u..” to khiến khung cảnh giành giật phía dưới dừng lại vì bị tiếng động la thu hút.
Lí Quân Khuê nhảy lên trước thành cao, dõng dạc nói:
- Mọi người bình tĩnh chút, nghe ta nói, ta chắc chắn sẽ không để mọi người bị đói.
Một tên to con phía dưới nhanh miệng nói:
- Cô nương là ai mà bảo chúng ta phải nghe?
Lí Quân Khuê bật cười lớn:
- Ta là ai thì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết ta chính là chủ nhân của kho lương viện trợ ở phía dưới đó.
Tên to béo đó nghe vậy liền im bật. Các người khác cũng im lặng, vì họ sợ làm phật ý vị chủ tử này, vì bây giờ chỉ có vị chủ tử này mới cứu đói được bọn họ thôi.
Nhưng bên cạnh đó vẫn còn một vài tên thành phần của xã hội, chống đối nói:
- Hừ.. Đừng tưởng cô có lương thực thì bọn ta sẽ nghe lời cô, đừng mơ!
- Đúng vậy.
Một vài người khác hùa theo.
Đặc điểm chính của người dân Đông thành chính là vô cùng cứng đầu, lòng tự tôn rất cao, nên tự dưng có một người nử tử lạ hoắc từ đâu đến nói làm sao họ có thể nghe được, chỉ có cách tỷ thí với người được xem là mạnh nhất, nếu lúc đó người đó thắng thì mới hoàn toàn lấy được lòng tin của người dân.
Biết ý như vậy, Lí Quân Khuê không nhanh không chậm nói.
- Vậy nhà ngươi có đồng ý tỷ thí với ta không? Nếu ngươi thắng, ta sẵn sàng cho ngươi toàn quyền sử dụng kho lương viện trợ đó, còn nếu ta thắng, thì tất cả các ngươi phải nghe theo lời ta nói, có được hay không?
Lí Quân Khuê cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Nghe lời Lí Quân Khuê nói như vậy, ai cũng sửng sốt.
Ở đây ngoại trừ Đông Bình Vương và Đông Bình Vương phi thì chẳng có ai biết thân thế thật của Lí Quân Khuê cả, nên tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì cô nương lạ mặt này dám ở chỗ địa bàn của bọn họ đòi tỷ thí, ai nấy cũng đều cảm giác như châu chấu đá xe vậy.
Tên thổ phỉ kia nghe vậy liền nắm lấy cơ hội, hấp tấp nói:
- Được, thành giao. Nói lời giữ lấy lời.
- Được.
Lí Quân Khuê đáp.