Buổi tiệc sau đó diễn ra bình thường. Sau khi kết thúc buổi tiệc, Giang Kỳ Ninh tìm cách trốn đi, nhưng không kịp nữa rồi,.. Lý Quân Khuê đã thấy.
- Tớ xem cậu chạy đi đâu cho thoát…
- Đừng … đừng.. đừng mà. Tớ biết lỗi rồi. Nếu ở nhà thì tớ sẽ ngoan nhưng mà ở đây là Lăng Thiên Quốc đó, hoàng cung này là của Lăng Nhất Thiên không phải tư gia của cậu đâu. Lỡ tớ đốt cháy mất thì sao. Cậu nghĩ tên Lăng Nhất Thiên thù dai đó có đem người sang bằng Hoa Y Thành của tớ không????
- Chà chà… Trọng sinh rồi, số kiếp cũng thay đổi nhỉ? Thế nào mà thành Hoa Y Thành của tớ thế hả? Hả cô gái nhỏ????
Lý Quân Khuê vờ nhéo tai của Giang Kỳ Ninh, nói.
- Xí…. Cậu xem đi, tên đó có yêu thương gì tớ đâu. Mấy tháng trước, vì tớ mới xử lí con nhỏ hoàng quí phi chết tiệt đó nên bây giờ hắn còn thù tớ đấy. Tớ cũng không thèm, tớ có tiểu bảo bối rồi. Chứ đâu như ai kia, cục bột dính thân cũng không có. Leu leuu
Giang Kỳ Ninh châm chọc nói.
- Ái chà chà…. Gan lớn nhỉ? Ai nói cục bột cũng không có? Tên Lăng Nhất Thiên đó đang theo đuổi tớ đấy nhé. Nhưng tớ chịu, ai lại vấp ngã hai lần trên cùng một chỗ.
- Thế cậu không chịu thật à?
- Không.
Giang Kỳ Ninh biết suy nghĩ của Lý Quân Khuê. Nói thật thì cô bạn này của cô có chút thực dụng và suy nghĩ rất thực tế, thêm cái chứng khi làm chuyện gì thì cũng suy tính đến đời cháu chít của vấn đề rồi mới làm. Sở dĩ, Lý Quân Khuê làm như vậy vì: thứ nhất, cô ấy không yêu Lăng Nhất Thiên, người yêu tên hoàng thượng kia là Đông Phương Ngân Thục. Sau này, cô ấy hoàn thành xong nhiệm vụ thì cũng là lúc quay trở về hiện đại, vì vậy bây giờ cũng nên bớt nhớ thương ai một chút, tránh để lại hậu quả sau này. Tuy kiếp trước của Lý Quân Khuê không tệ, nhưng cô ấy là một người phụ nữ có tính độc lập, và mạnh mẽ, nên đặc biệt không thích mấy cái vụ chung chồng này, nên không thích Lăng Nhất Thiên cũng phải thôi.
Lý Quân Khuê bây giờ mới nhớ ra mục đích ban đầu tìm Giang Kỳ Ninh:
- Này.. cậu tính trốn hả? Tớ chưa tính sổ xong với cậu đâu nha.
- Thôi được rồi, tớ xin lỗi được chưa?
- Này, nãy giờ cậu nói gì tớ không hiểu ý nhở? Tớ đem quà cho cậu mừ.
Nói rồi, Lý Quân Khuê chìa tay ra đưa cho Giang Kỳ Ninh lọ nước hoa hương cẩm tú cầu. Thật ra, Lý Quân Khuê biết tỏng Giang Kỳ Ninh trốn cô vì điều gì.
Giang Kỳ Ninh thì phấn khích không thôi. Mặc dù, Hoa Y Quốc nổi tiếng với các loại hoa, nhưng Giang Kỳ Ninh không thể điều chế được hương cẩm tú cầu mà cô yêu thích, vốn định nhân dịp này nhờ Lý Quân Khuê điều chế cho, cơ mà đúng là chị em chí cốt, tâm linh tương thông, không cần nhờ cũng biết mà chuẩn bị.
- Moaaa…. Yêu cậu nhứt…
- Thôi… thôi… bỏ tớ ra giùm… Pờ Lyyyyyyyy….. Thôi tớ về trước đây. Mai gặp.
Lý Quân Khuê vội vàng tránh nụ hôn đầy phấn khích của Giang Kỳ Ninh.
=====
Bây giờ, Lý Quân Khuê đang chạy vội về cung vì Vân Lạc thông báo có chuyện quan trọng, cần gặp cô gấp, nên cô rất lo lắng, hình như là chuyện gì đó rất bí mật thì phải, vì chỗ Vân Lạc hẹn cô chính là nhà kho của Ngọc Tâm cung. -Vân Lạc, ta tới rồi đây.
Vân Lạc không vội, ra hiệu cho Tiểu Phong. Biết ý, Tiểu Phong nhanh nhẹn chốt cửa ngoài lại. Lý Quân Khuê vô cùng bất ngờ, chưa kịp làm gì đã bị Vân Lạc một chiêu kề dao lên cổ Lý Quân Khuê.
- NÓI... Ngươi, là ai?
Vân Lạc bỗng nhiên hét lớn làm cho Lý Quân Khuê giật cả mình.
- Vân Lạc, muội làm sao vậy? Ta là Đông Phương Ngân Thục, tỷ tỷ của muội mà. Có gì thì muội bình tĩnh đi, bỏ dao xuống rồi nói chuyện tiếp.
Lý Quân Khuê bây giờ bình tình nói.
- Không phải. Ngươi, không phải công chúa của bọn ta. Nói đi, ngươi là ai?