• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc hai vị tỷ muội đang tâm sự với nhau thì Lăng Nhất Thiên đã vào trong xem đại hoàng tử. Nói thật thì lúc đầu, mấy năm trước hắn rất thích đứa nhỏ này, nhưng sau vì không chịu tìm hiểu rõ sự việc, chỉ nhìn phần nổi của tảng băng chìm mà phán xét, thêm việc ghét mẫu thân ruột của hắn nên ghét lây luôn đứa nhỏ này. Mấy năm nay luôn cư xử lạnh nhạt, chắc cũng sắp quên luôn mặt hắn rồi. Nhưng đùng một cái, Thục phi lại lôi hắn ra khỏi vũng sình đó, khiến hắn như bừng tỉnh ra. Chưa kịp bù đắp cho hắn được nhiều thì tên nhi tử này của hắn đã nằm một chỗ như vầy…



Nếu hai vị tỷ muội kia đang nói chuyện với nhau ngoài cổng thì Lăng Nhất Thiên cũng đang độc thoại với Lăng Nhất Thương trong này..



- Đại hoàng tử, hoàng a mã biết mấy năm nay, con đã chịu khổ rồi. Là hoàng a mã không tốt, khiến con chịu oan ức… Ta sẽ không bào chữa cho sai lầm của mình và ta đang cố gắng bù đắp cho con nhưng nếu con cứ nằm đó… thì không phải con đang trách ta, không cho ta cơ hội sao??? Đường đường là đấng nam nhi nên ta không thể nói lời ngọt ngào với con như mẫu thân (Ninh phi) của con được. Ta chỉ hi vọng con nghe được những lời này của ta. Ta hi vọng con có thể cho ta cơ hội để ta sửa chữa sai lầm… Ta chỉ hi vọng con sống tốt…. Tha lỗi cho ta....



Bất chợt trên má Lăng Nhất Thương một dòng nước mắt lăn dài… Ngón tay đã cục cựa…



Lăng Nhất Thiên buồn bã, thất vọng ngồi gục xuống, tựa người vào thành giường nên không để ý….



Rồi một âm thanh như cứu vớt hắn…



- Hoàng a mã…



_Lăng Nhất Thương, con….con tỉnh lại rồi.



Nghe tiếng la của Lăng Nhất Thiên, Lý Quân Khuê, Trương Ninh, đám người Vân Lạc, Kỳ Phong, Đường công công,… vội vàng chạy vào… -Thục mẫu phi…Người đến thăm con sao, con không sao..Người có bị hoàng ngạch nương làm khó không ạ?



Vừa tỉnh lại, câu đầu tiên của Lăng Nhất Thương gọi “hoàng a mã”, nhưng câu thứ hai đã hỏi thăm Thục mẫu phi khiến cô rất xúc động, không uổng công cô…..không uổng công cô ngày đó đã gọi hắn tới Ngọc Tâm cung….cứu hắn ra khỏi Nhan Tuyết Nhi….



Lý Quân Khuê bây giờ chạy đến ôm hắn (đại hoàng tử) vào lòng, vừa khóc vừa nhẹ nhàng nói:



~Tên quỉ ngốc tử này, lại làm ta lo lắng, hoàng ngạch nương của con làm sao dám làm gì ta. Con yên tâm…Bây giờ mẫu thân ruột của con đang ở kia kìa [tay chỉ về phía Ninh phi], không cần Nhan Tuyết Nhi mẫu thân cũ của con nữa…Ninh phi mới chính thức chăm sóc đại hoàng tử hôm qua thôi, nên hôm nay nghe Thục phi gọi cô là mẫu thân của đại hoàng tử, tuy lòng vui vẻ nhưng cũng có gì đó bỡ ngỡ, cũng không dám chạy ôm đại hoàng tử như Thục phi làm vì sợ hắn phản cảm cô….vì sợ hắn nói cô cướp hắn khỏi mẫu thân của hắn… nhưng…



- Ngạch nương [nhìn về phía Ninh phi], Nhan Tuyết Nhi là a di nào ạ?



Một câu hỏi khiến cả đám người sửng sốt. Lăng Nhất Thương như thế mà cứ tự nhiên như không có chuyện gì, gọi Ninh phi là mẫu thân (ruột) còn hỏi Nhan Tuyết Nhi là a di nào…



Lý Quân Khuê như ngợ ra điều gì, nhanh chóng nói trong sự ngơ ngác của mọi người:



~Đây là Ninh phi, là mẫu thân ruột của con, còn Nhan Tuyết Nhi chính là Nhan hoàng hậu, là quốc mẫu nên chính là hoàng ngạch nương của con, cũng giống như nhị hoàng đệ Lăng Nhất Ngôn của con vậy, mặc dù đã có Trúc tần là mẫu thân ruột nhưng cũng gọi Nhan hoàng hậu là hoàng ngạch nương.



Nói xong, Lý Quân Khuê ra ý cho mọi người đừng hỏi gì, xíu nữa cô sẽ giải thích.



- A…Thục mẫu phi, con hiểu rồi… Vậy hoàng a mã, con muốn về Lam Phúc cung nghỉ ngơi, con muốn chơi với mẫu thân con, có được không? . Ngôn Tình Sắc



_Được, ta cho phép. Nhưng cũng đừng ở lại quá lâu. Lăng Nhất Thiên nói.



- Dạ.… Nói chuyện một lát, sau khi đại hoàng tử đã được Tiểu An (cung nữ thân cận của Ninh phi) đưa về Lam Phúc cung trước, bây giờ Lý Quân Khuê mới từ từ giải thích….



~Lăng Nhất Thương chắc do bị đập đầu hôm qua mà mất trí nhớ rồi, nhưng hình như chỉ có những kí ức không tốt đẹp bị xóa thôi. Bằng chứng hắn vẫn còn nhớ hoàng thương, ta và tất cả mọi người, chỉ trừ Nhan Tuyết Nhi.



- Không biết ả ta đã làm ra cái chuyện gì mà đến cả nhi tử ruột của mình cũng không muốn nhớ tới…



Ninh phi bức xúc



Lăng Nhất Thiên rơi vào trầm ngâm, nhưng cũng nhanh chóng nói:



- Như thế cũng tốt, để cho nó xóa đi những kí ức buồn đau đó, an tâm sống tốt.



Lý Quân Khuê, Trương Ninh cũng đồng tình với ý kiến của Lăng Nhất Thiên. Nhưng Trương Ninh lại có thắc mắc:



- Nếu lỡ như ả Nhan Tuyết Nhi đó cố gắng tiếp cận Lăng Nhất Thương thì sao…. Lúc đó chắc chắn nhi tử của thần thiếp ít nhiều cũng sẽ có nghi ngờ…. Nếu hắn hỏi thì thần thiếp biết trả lời làm sao???



Lăng Nhất Thiên nói:



- Ninh phi, nàng yên tâm. Ta sẽ cảnh cáo chỗ Nhan Tuyết Nhi, tránh cho ả tiếp xúc với Lăng Nhất Thương, có thể thời gian đầu hơi khó khăn nhưng nàng chỉ cần giữ đại hoàng tử bên mình cho tốt, còn lại ta sẽ cho người âm thầm bảo vệ Lăng Nhất Thương, một bước cũng không được rời đi, như vậy ả sẽ không bắt cóc hắn được đâu. Tạm thời ta chưa thể phế hậu, nên chỉ đành dùng cách này….



Lý Quân Khuê và Trương Ninh hiểu Lăng Nhất Thiên có lí do riêng nên cũng không có ý kiến gì….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK