Bỗng nhiên, một ngày, Nhan Huệ Nghi phát hiện Nhan Tuyết Nhi hay lén lút qua lại thân mật với Bình thái y, nhưng không phải kiểu bằng hữu thân thiết. Rồi theo giác quan thứ sáu nhạy cảm, cô bắt đầu theo dõi Nhan Tuyết Nhi ráo riết hơn nữa… Khi đó cô phát hiện ra, Nhan Tuyết Nhi lén lút “quan hệ” với Bình thái y…. Không may cho Nhan Huệ Nghi là chỗ cô đứng thì cửa chỉ khép hờ không khóa kĩ nên bị ngã vào trong căn phòng đầy ám muội của hai người đó. Tuy nhiên, cũng may mắn vì Nhan Tuyết Nhi, Bình thái y chỉ lo làm chuyện “trọng đại” mà không hề để ý đến chuyện bên ngoài … Bẵng đi một thời gian, cô phát hiện ra, Nhan Tuyết Nhi hay ói mữa, và bị “mập” lên.. Nghi ngờ, Nhan Tuyết Nhi mang thai, Nhan Huệ Nghi canh lúc Bình thái y bí mật gặp Nhan Tuyết Nhi thì nghe lén:
- Muội… muội có thai rồi?
- Thật sao? Muội..
- Hay để ta mang trầu cau qua hỏi cưới muội nhé….. Huynh.. huynh thích muội lâu rồi..
- Muội muội… Thật sự không được đâu Bình ca ca…. Cha muội muốn muội làm vợ của Lăng Nhất Thiên. Nếu cha biết, muội sẽ bị đánh đó…
- Vậy.. bây giờ phải làm sao..
- Hay muội có ý này…
Nhan Huệ Nghi nghe được kế hoạch của Nhan Tuyết Nhi thì há hốc mồm. Không ngờ, chỉ mới mười sáu tuổi, ả ta lại nham hiểm đến như vậy.. Ả tính kế, rủ Lăng Nhất Thiên uống rượu, sau đó chuốc say hắn, tạo hiện trường giả, hắn đã cướp đi “lần đầu” của cô.. rồi sau đó nói về cái thai cho hắn, bắt hắn chịu trách nhiệm, một công đôi việc… Rồi trong đầu cô hiện ra một kế hoạch.. Nếu bây giờ vạch trần Nhan Tuyết Nhi thì sẽ vô cùng bất lợi cho cô, hai đánh một không chột cũng què, không chừng cô sẽ bị giết để diệt khẩu… chờ đến ngày Nhan Tuyết Nhi đã “lên đèn” thì cô mới “lên đồ”, tìm chỗ bí mật để hăm dọa Nhan Tuyết Nhi…. Cái thai đó, chỉ cần cô bảo Lăng Nhất Thiên tìm thái y giỏi khác trong cung, hoặc thái y mà người của thái hậu kiểm tra thì lòi “đuôi cáo” ra ngay…
Kế hoạch của cô đã thành công. Lúc đầu, Nhan Tuyết Nhi còn định giết Nhan Huệ Nghi nhưng bị Nhan Huệ Nghi hăm dọa là cô đã sắp xếp nếu cô bị giết sẽ có người nói với thái hậu chuyện này, cộng với cái chết bí ẩn của Nhan Huệ Nghi thì Nhan Tuyết Nhi bắt buộc phải nghe theo Nhan Huệ Nghi, nạp Nhan Huệ Nghi vào phủ làm trắc phúc tấn, sẵn tiện cho người theo sát Nhan Huệ Nghi để tiện bề theo dõi. Đối với hành sự của Nhan Tuyết Nhi, Nhan Huệ Nghi cũng đã tính hết rồi… Cô không quan tâm, cô chỉ cần được gần Lăng Nhất Thiên, sau đó tranh thủ cơ hội để cho Lăng Nhất Thiên nhớ ra “Tiểu Đào” nhưng Lăng Nhất Thiên dường như không quan tâm đến một tiểu thiếp nào ngoài Nhan Tuyết Nhi…. Từ đó tình yêu của Nhan Huệ Nghi cô cũng chỉ giấu được ở trong lòng….
Khi Lăng Nhất Thiên đăng cơ, lần lượt các vị phi tử khác đều được được Lăng Nhất Thiên quan tâm đến nhưng chỉ có chỗ ở của cô là Lăng Nhất Thiên chưa từng bước chân vào, nói chuyện cũng chỉ vài câu chào hỏi xã giao. Dần dần, cô trở nên ghen tỵ với các phi tử khác, âm thầm phía sau, xúi giục, bày kế cho Nhan Tuyết Nhi hại các phi tử khác không thể có con…//
- HOANG ĐƯỜNG.. Muội muội hành sử như vậy thì chẳng giống chút nào với Tiểu Đào khi xưa hết.
- Phải, ta hành sử như vậy thì sao? Chẳng phải đều do người sao. Nếu người cư xử với ta tốt một chút, quan tâm đến ta một chút, để ta có cơ hội nói ra ta là Tiểu Đào thì đám phi tử của người không bị hại đâu… Hà cớ gì, tất cả mọi người khác đều được người quan tâm, để ý đến, còn ta thì không? Đáng lẽ, nếu không bị Nhan Tuyết Nhi ngăn cản, thì ta mới là hoàng hậu của Lăng Thiên Quốc này.
- IM MIỆNG, đừng có ăn nói hoang đường, ngày xưa ta cũng chỉ xem muội như biểu muội của ta thôi, không có tình cảm trai gái nên cho dù ta có biết muội là Tiểu Đào thì ta cũng sẽ không cưới muội đâu…
- Vì sao? Vậy thì vì sao khi ta cô đơn, tuyệt vọng nhất, thì người lại đến an ủi ta, quan tâm ta.. Vì sao? Đã không yêu thì tại sao lại gây thương nhớ…
- Đơn giản vì ta thấy muội tội nghiệp mà thôi, không hề có ý gì khác…
- Hóa ra là muội ngộ nhận ư. Vậy tại sao ngài lại trao cho ta chiếc ngọc bội gia truyền này, không phải muốn ta trở thành người “nhà” của người sao???
- Chuyện này… Lúc đó ta còn nhỏ, không biết được ý nghĩa thật sự của chiếc ngọc bội này nên ta mới trao cho muội để giữ chữ tín. Nhưng sau đó, ta có quay lại tìm muội để xin lại nhưng không thấy muội ở đâu…
- Hâ hahahaa
Nghe được sự thật, Nhan Huệ Nghi bỗng cười lớn lên, như phát điên vậy.
- Được lắm, là do ta. Tất cả là do ta, được chưa?
Lý Quân Khuê bây giờ mới vỡ lẽ. Cô gái Nhan Huệ Nghi này, cũng đáng thương mà cũng đáng trách.
- Niệm tình Nghi phi cũng có chỗ lý… Nên không tử xử nữa, mà cho vào lãnh cung để ăn năn, xám hối… Nếu biết xám hối, không sợ không có ngày được ra ngoài.
Lăng Nhất Thiên thở dài, nói. Ai cũng biết, lãnh cung là một nơi như thế nào, dễ vào mà khó ra. Chắc gì đã thật tâm thật tình hối cải mà được người khác để ý.
Sau đó Nhan Huệ Nghi bị tước phi vị, đày vào lãnh cung.