Tiêu Khôn Hoằng rũ mi nhìn Thi Nhân, dường như muốn xác nhận điều gì đó. Hôm đó ở nhà vệ sinh, anh bị kẻ khác bỏ thuốc, vô tình gặp được một người phụ nữ say rượu, vốn chỉ là diễn kịch, nhưng lại phát hiện thân thể của người phụ nữ kia rất có sức hấp dẫn với mình.
Mấy năm nay, bên ngoài vẫn đồn đãi anh có vấn đề trong chuyện ấy. Thực ra cũng tương đương như thế, anh không có phản ứng với phụ nữ, nếu không phải mỗi buổi sáng đều có động tĩnh thì anh gần như cho rằng mình không được. Nhưng người phụ nữ anh gặp trong nhà vệ sinh lại là ngoại lệ, họ làm đến cuối cùng.
Mặc dù cô ấy chỉ là gái quán bar, nhưng nếu đã có hứng thú với cô ấy thì anh không ngại nuôi cô ấy.
Nhưng vì camera có vấn đề nên đến bây giờ anh vẫn chưa thể tìm thấy cô gái đó. Anh cũng đã tìm hết những người phụ nữ tiếp khách trong quán bar, nhưng không có bất cứ tin tức gì, cứ như thể cô ấy đã bốc hơi mất rồi.
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng trầm xuống, giơ tay xé quần áo Thi Nhân để xác nhận thêm thì lại thấy Thi Nhân khiếp sợ nhìn mình.
Chẳng phải nói Tiêu Khôn Hoằng không xài được sao? Tại sao anh ta lại có phản ứng?
Hai người đối diện, Tiêu Khôn Hoằng bỗng tỉnh táo lại, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, thô bạo đẩy cô xuống đất.
Thi Nhân bị ngã choáng váng đầu óc. Chẳng qua thứ vừa cộm cô chắc không phải là ảo giác đâu.
“Cút đi!” Tiêu Khôn Hoằng thẹn quá thành giận. Không ngờ mình lại thật sự có phản ứng với cô, chết tiệt! Không chừng căn bệnh lạ của anh đã được cô gái tiếp khách kia chữa khỏi cũng nên, không thì sao anh lại có cảm giác với loại đàn bà như thế này!
Thi Nhân chật vật đứng dậy, bọc quần áo đi ra ngoài.
Hôm sau, trợ lý gõ cửa vào phòng ngủ hầu hạ Tiêu Khôn Hoằng rời giường.
“Cậu ba, người của chúng ta phát hiện gần đây Thi Đẳng Sùng và Tiêu Vinh tiếp xúc với nhau mấy lần, không biết họ đang kế hoạch điều gì."
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng chỉnh lý caravat, còn có thể kế hoạch chuyện gì nữa? Cố ý xếp gián điệp vào giám thị mình, thủ đoạn của Tiêu Vinh cũng chỉ có thể mà thôi.
Trợ lý cẩn thận nói: “Vậy phu nhân làm sao đây?" "Sao? Cậu rất quan tâm sự sống chết của cô ta hả?"
Trợ lý lập tức ngậm miệng, không hề nhắc đến cảnh tượng mình vừa thấy lúc tiến vào.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cô gái co ro bên cửa. Chậc, cho rằng giả vờ đáng thương là được sao? Tiếc rằng anh sẽ không khiến mình bị lừa.
Người đàn ông lập tức rời đi, giả vờ như không thấy gì.
Có điều Tiêu Khôn Hoằng vừa rời đi, người hầu dọn phòng lập tức đi tới. Thấy cô dâu bị đuổi ra ngoài, trong lòng cô ta lập tức khinh thường Thi Nhân. Ai chẳng biết tại sao Thi Nhân lại gả đến đây.
“Ê, dậy đi, cô chặn đường chúng tôi.”
Người hầu đá Thi Nhân, người hầu khác khó xử nói: “Làm thế có phải là không ổn không? Dù sao cô ấy cũng là mợ ba cơ mà.”
"Cô ta mà là mợ ba gì chứ! Chẳng qua là đồ chơi đưa đến đây đền tội mà thôi, cho dù chết nhà họ Thi cũng sẽ không dám hó hé. Ai bảo họ nuôi một thằng con trai không nên thân làm gì." Thi Nhân bị đánh thức, đỡ tường đứng dậy: “Tôi không chặn đường các cô.”
Cô dựa vào tường chứ không chặn trước cửa.
"Tôi bảo cô chặn đường chính là chặn đường, không phục hả? Một con đàn bà chuộc tội mà thôi, còn tưởng mình thật sự là mợ ba sao? Cái thá gì chứ! Tôi nhổ vào!"
Sắc mặt Thi Nhân khó coi, cuối cùng kìm nén cơn giận không phản bác. Dù sao họ cũng nói sự thật.
"Vậy thì các cô là thứ gì?"
Một giọng nam trầm thấy truyền đến, Tiêu Vinh xuất hiện trênhành lang, lạnh lùng nhìn nữ hầu: “Cô ấy là vợ của cậu ba nhà tôi, mợ ba nhà họ Tiêu! Các cô là người hầu thì nên tuân thủ bổn phận, chuyện của gia chủ mà các cô dám quản hả?”
Danh Sách Chương: