Chương 230
Thi Nhân suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vậy thì phái người đi tìm đi, nếu như tìm được thì đừng mang về nhà họ Thi.”
Cô cảm thấy thay vì để Hải Đào đợi ở nhà họ Thi, còn không bằng đi tìm người nhận nuôi nó.
Die Tranh thở dài: “Chị dâu! Chị đúng là tốt bụng.”
Hải Đào đã tạo ra cục diện như thế này cho Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng, nhưng cô cũng không có ý định trả thù thằng bé này.
“Tôi không phải là người tốt lành gì, cũng không muốn làm người tốt. Nhưng mà Hải Đào không có quyền lựa chọn cha mẹ cho mình, đây không phải lỗi của thằng bé.”
Thi Nhân chỉ hi vọng mình có thể làm được chút chuyện tốt trong khả năng cho phép, có thể để lại phúc đức cho đời sau.
Cô quay trở lại phòng bệnh, còn chưa vào đã nghe được giọng nói của trẻ con từ bên trong truyền ra, trong đó giọng của Bé Bánh Bao là rõ nhất.
Cô không vội vào ngay mà yên lặng đứng bên ngoài một lát.
Thi Nhân lui lại mấy bước, ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài: “Đợi một chút rồi vào, để anh ấy có thời gian ở với con nhiều hơn.”
“Chị dâu! Chắc hẳn kiếp trước anh Ba phải tích đức lắm mới nên kiếp này mới gặp được chị.”
“Ai biết được! Thật ra anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, chỉ là tôi vẫn luôn không biết những chuyện này.”
Đột nhiên điện thoại di động của Thi Nhân đổ chuông, cô mở ra thấy thông báo nhắc nhở chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật.
Cô lập tức bừng tỉnh: “Đúng rồi! Sắp đến sinh nhật của Tiêu Khôn Hoằng đúng không?”
Trong thời gian này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, cô cũng suýt quên mất chuyện này, may mà mình có thói quen cài ghi chú trong điện thoại, nhờ vậy mà bây giờ mới nhớ ra.
“Đúng vậy! Gần đây em bận bịu đến mức sắp choáng váng cả đầu.”
Diệp Tranh dừng lại và suy nghĩ một chút: “Nhưng mà hình như bây giờ tình trạng sức khỏe của anh Ba cũng không còn phù hợp với dự định lúc trước nữa.”
“Nếu vậy thì tổ chức ngay tại bệnh viện đi, tôi cũng không muốn chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật mà để cho anh ấy mệt mỏi như vậy.”
Diệp Tranh gật đầu: “Cũng được! Đến lúc đó để ba đứa bé biểu diễn một tiết mục, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.”
Ý kiến hay đấy!”
Thi Nhân nở nụ cười.
Nhưng mà bây giờ nhắc đến Hải Đào, cô cũng muốn làm một chuyện, cô còn chưa kịp nghiệm chứng tình huống của Vương Ngọc San đấy.
Hiện tại Tiêu Khôn Hoằng đã tỉnh, rốt cuộc cô cũng có thời gian rảnh rỗi để ra tay rồi.
Một lát sau, Thi Nhân mới bước vào phòng bệnh và nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường: “Anh cảm thấy thế nào rồi?”
“Tôi vẫn ổn.”
Ánh mắt của anh nặng nề và sâu kín, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Thi Nhân để ý thấy anh gầy đi rất nhiều, trên người vẫn còn hằn dấu vết của máy thở, cơ thể không có nhiều sức sống và tinh thần như trước.
Lúc này, một cô y tá đưa thuốc vào, đặt xuống rồi đi ngay.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua đống thuốc, không tự chủ nhíu chặt chân mày.
Khóe miệng Thi Nhân hơi nhếch lên: “Tổng giám đốc Tiêu Khôn Hoằng à! Đến giờ uống thuốc rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Bé Bánh Bao vội lên tiếng: “Cha ơi!
Uống thuốc uống thuốc! Đến giờ uống thuốc rồi!”
Chân mày Tiêu Khôn Hoằng càng nhíu chặt, nhưng mà ba đứa nhỏ còn ở đây, anh không thể chùn bước được.
Lúc này anh phải làm sao đây? Cố gắng uống chứ sao bây giờ!
Người đàn ông không tình nguyện cầm thuốc lên hệt như bị phạt, ngửa đầu uống hết.
“Cha giỏi quá, đúng là quá tuyệt vời! Con rất sợ uống thuốc, thuốc đắng kinh khủng.”
Bé Bánh Bao nịnh nọt vỗ tay, vừa dẻo miệng vừa biết dỗ người ta.
Tiêu Khôn Hoằng lập tức cảm thấy thuốc cũng không đắng như anh vẫn nghĩ, anh giả bộ đàng hoàng chững chạc nói:
“Có bệnh thì phải uống thuốc, không được trốn tránh.”
Bé Bánh Bao ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng vâng! Con biết rồi.”
Diệp Tranh và trợ lý Tiêu đứng bên cạnh đều lập tức cúi đầu cười trộm.
Thì ra Tổng giám đốc Hoằng cũng có ngày hôm nay, vì xây dựng hình tượng cao lớn, đáng tin và mạnh mẽ trước mặt con mình mà ngoan ngoãn uống thuốc, còn giả vờ dạy dỗ con với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và đúng đắn.
Đúng là người đã làm cha có khác.
Nhìn thấy tình huống này, Thi Nhân cũng âm thầm cười trộm.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất hòa hợp.
Trong lúc cùng nhau dùng bữa tối, tiếng nói của ba đứa trẻ vẫn luôn ríu rít vang lên, ánh đèn trắng sáng trong phòng bệnh cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Thi Nhân dặn bảo bảo mẫu dẫn ba đứa nhỏ sang phòng bên cạnh rửa mặt trước, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thi Nhân vẫn luôn cảm nhận được ảnh mắt đầy áp lực nào đó, cô ngẩng đầu nhìn qua: “Anh chơi cùng con cả buổi chắc cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.”
“Tôi không mệt.”
Người đàn ông nhanh chóng đáp lại, đáy mắt ngập tràn ý cười: “Hôm nay tôi rất vui, tôi nói thật đấy.”
Anh cũng từ nhận được hy vọng nhưng cuối cùng lại rơi xuống vực sâu, rốt cuộc hiện tại ông trời cũng đối xử tốt với anh.
Con của anh không có chuyện gì, an toàn bước vào thế giới này.
Thi Nhân nhìn ánh sáng nơi đáy mắt anh, nở nụ cười theo bản năng và mở miệng an ủi: “Có lẽ đây là thử thách mà ông trời ban cho chúng ta.”
“Đúng vậy! Là cho chúng ta.”
Người đàn ông cố ý nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”, ánh mắt càng thêm sâu xa.
Rõ ràng chỉ là một câu bình thường nhưng không hiểu vì sao Thi Nhân lại cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng kỳ quái, nhịp tim đập cũng trở nên bất thường.
Cô cố gắng né tránh ánh mắt của anh: “Anh đi nghỉ trước đi.”
Thi Nhân chạy trối chết, không dám đối mặt với anh.
Tiêu Khôn Hoằng ngắm bóng lưng đang chạy đi của vợ mình, đôi môi mỏng dần nhếch lên, trên gương mặt gầy gò dần thêm rạng rỡ, không còn là một người đàn ông ốm yếu như vừa rồi nữa.
Ngón tay thon dài của anh chạm vào con búp bê đầu giường, nhàn nhạt mở miệng: “Đây là đồ con gái tặng cho tôi.”
Trợ lý Tiêu yên lặng đứng một bên, anh ta biết chứ.
Trông dáng vẻ của anh cô cùng đắc ý là biết rồi, nếu có cái đuôi thì chắc hẳn bây giờ nó đã vểnh lên tận trời.
“Thưa ông chủ! Tình huống cụ thể của công ty như sau..”
Trợ lý Tiêu chỉ nói qua những điểm quan trọng, bao gồm cả lần trước Thi Nhân giả bộ đáng thương, đập tan khí thế hung hăng của hội đồng quản trị.
Tiêu Khôn Hoằng nghe đến đó, khuôn mặt lập tức trở nên tối tăm, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao: “Cậu cứ nói tiếp đi, còn có những ai tham gia vào chuyện này nữa?”
Anh vừa bị bệnh mà những kẻ này đã lập tức không ngồi yên được.
Nhưng mà lúc này anh không quan tâm công ty ra như thế nào, chỉ cần anh khôi phục, anh có tự tin lật ngược tình thế. Nhưng nếu bọn họ dám bắt tay hợp tác với nhau, muốn bắt nạt vợ anh, vậy cũng đừng trách anh không nương tay.
Ánh mắt anh mang theo ý lạnh, cố gắng dằn cơn tức trong ngực.
Bây giờ anh rất bao che khuyết điểm, bụng dạ cũng rất nhỏ.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt gầy gò của người đàn ông đề lộ vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, dưới lớp túi da của một anh chàng giàu có cao quý đang cất giấu tính ngang ngược khát máu, chỉ là bình thường anh sẽ che giấu nó đi.
Bầu không khí trong phòng bệnh thoáng chốc như đóng băng.
Trợ lý Tiêu nín thở, dáng vẻ tức giận của Tổng giám đốc vẫn làm người khác sợ hãi như trước đây.
Không biết những kẻ đã từng xếp hàng kia có hối hận muốn chết không?
Tiêu Khôn Hoằng nói: “Trước hết cậu cứ điều tra đi, sau đó dạy dỗ bọn họ một chút.”
“Nhưng mà bà chủ nói là nên yên lặng quan sát tình hình, dù sao Tiêu Vinh cũng chưa trực tiếp ra mặt.”
Người đàn ông vừa nghe được câu này, khuôn mặt lập tức buông lỏng không ít: “Vậy cứ nghe theo bà chủ đi.”
Ánh mắt trợ lý Tiêu đầy vẻ kinh hoàng, sao Tổng giám đốc lại dễ nhún nhường như vậy? Lời nói của bà chủ có tác dụng lớn đến vậy sao?
“Sao phòng bệnh vẫn còn sáng đèn thế?”
Thi Nhân đi ra ngoài cho thoáng khí, kết quả lại thấy phòng bệnh bên cạnh vẫn còn sáng, cô đẩy cửa ra thấy trợ lý Tiêu, đại khái cũng đoán được nguyên nhân là gì.
Cô không thèm khách khí chút nào: “Không còn sớm nữa, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa chóp mũi: “Sắp xong rồi, chúng tôi đang bàn bạc chút chuyện thôi.”
Thi Nhân đứng im không nhúc nhích: “Vậy tôi đợi đến khi hai người nói xong.”
Nhưng có cô ở đó, rất nhiều chuyện anh không thể nói thẳng ra.
Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng phải nhượng bộ, anh liếc nhìn trợ lý Tiêu: “Không phải tôi đã nói không có việc thì đừng tới tìm tôi sao? Bây giờ tôi là bệnh nhân.”
Tổng giám đốc Hoằng đã từng đẹp trai lạnh lùng và cao quý, nay lại vung tay chụp nồi đồ thừa lên đầu người khác.
Dù sao cũng không phải lỗi của anh, có sai thì là trợ lý sai.
Trợ lý Tiêu cũng coi như biết điều, vội vàng gật đầu: “Xin lỗi! Sẽ không có lần sau nữa.”
Thi Nhân đưa mắt nhìn trợ lý Tiêu rời đi, lúc chuẩn bị đi ra theo, bỗng người đàn ông lên tiếng.
Anh nói: “Em không chúc tôi ngủ ngon sao?”
Trong giọng nói còn có vẻ hơi ấm ức.
Danh Sách Chương: