Chương 443
Ánh mắt vừa rồi của quản gia cũng hiển nhiên không đúng lắm.
Trong lòng Tiêu Khôn Hoằng có chút khó chịu, dù sao cô vợ nhỏ của anh không phải thế thân của bất kỳ ai cả, anh ghét nhất những người tìm hình bóng của một người phụ nữ khác trên người vợ mình.
Trong lòng anh không vui, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn ra.
Thi Nhân không phát hiện ra có gì không đúng, cô nhìn ba đứa nhỏ: “Nếu ông cụ Mạc đã tặng quà cho các con thì các con đeo lên đi, đợi tí nữa khi chúc thọ ông cụ Mạc, các con cũng đi qua chúc mấy câu tốt lành.”
“Bọn con biết rồi.”
Ba đứa nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô.
Thi Nhân khoác cánh tay Tiêu Khôn Hoằng: “Đi thôi, đi qua đó xem thử.”
Người đàn ông đáp lại một tiếng, dẫn theo vợ và con mình đi qua.
Ông cụ nhà họ Mạc đứng trên sân khấu, bên cạnh có người nhà họ Mạc, Mạc Đông Lăng, Mạc Tử Hàn, Mạc Tử Tây, còn có Bạch Mỹ Đình.
Ông cụ nói một chút, sau đó nhìn Bạch Mỹ Đình: “Trước khi nửa người của tôi nằm xuống dưới đất, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của tôi, cuối cùng cũng được thực hiện rồi.”
Mọi người đều vỗ tay.
Bọn họ đều biết tâm nguyện cả đời của ông cụ nhà họ Mạc là cái gì. Chính là tìm được em gái lúc trước bị mất tích.
Bây giờ đã tìm được con cháu của em gái mình, cũng coi như là mãn nguyện rồi. Hai mắt Bạch Mỹ Đình không thể nhịn được mà đỏ hoe, vô thức đi đến bên cạnh ông cụ, nghẹn ngào.
Đương nhiên những thứ này đều là diễn trò hết.
Ông cụ nắm tay cô ta, nói tiếp: “Người em gái mất tích của tôi đã qua đời rồi, bây giờ chỉ còn lại đứa cháu gái duy nhất của em ấy còn sống trên đời này. Hôm nay mượn cơ hội lần này, khiến mọi người nhớ nhà họ Mạc chúng tôi còn có một cô chủ họ nhà họ Mạc nữa.”
“Chúc mừng ông cụ”
“Chúc mừng ông cụ đạt được nguyện vọng.”
“Nhà họ Mạc làm việc tốt bao nhiêu năm nay, cũng đã được đền đáp rồi.”
Mắt Bạch Mỹ Đình đỏ hoe: “Ông ơi.”
“Đứa trẻ ngốc này, theo bối phận thì nên gọi là ông ngoại mới đúng chứ.”
Người nhà họ Mạc ở bên cạnh nhắc nhở.
Nhưng ông cụ Mạc phất tay: “Không sao, bây giờ nó là con cháu nhà họ Mạc, cứ gọi là ông đi.”
Đáy mắt Bạch Mỹ Đình hiện lên ý cười.
Ông cụ cầm micro, tiếp tục nói: “Những tài sản của em gái tôi mà tôi quản lý hộ trước kia, sau này đều sẽ là của con bé, đợi sau khi tôi trăm tuổi, mọi người làm chứng cho tôi.”
Nhất thời Bạch Mỹ Đình có chút kích động, những tài sản đó nghe nói rất có giá trị, còn có mấy khu khai thác rất tốt.
Nếu như những thứ đó trở thành của mình, không phải cả cuộc đời này cô chỉ cần ăn chơi thôi sao?
Bạch Mỹ Đình cảm thấy cả cuộc sống của cô ta bây giờ mới bắt đầu.
Đây mới là cuộc sống mà cô ta mong muốn.
Lời của ông cụ nhà họ Mạc, nhanh chóng được báo chí lan truyền trên mạng, còn có cả hình ảnh của cô chủ họ nhà họ Mạc.
Trước đó không phải không có truyền thông tò mò, nhưng nhà họ Mạc đã đánh tiếng rằng không được tiết lộ trước, nên cũng không có ai dám vạch trần trước.
Bây giờ cuối cùng cũng đến lúc, giới truyền thông tranh nhanh để lộ ra những bức anh của cô chủ họ nhà họ Mac.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Mạc.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, luôn nhìn vào video trong mấy tính bảng trước mặt, nhìn người phụ nữ bên trong, ánh mắt trở lên tối sầm lại.
Bạch Mỹ Đình là cô sao?
Lúc này Tiêu Vinh rất gầy, sắc mặt tái nhợt, trong giống như người giấy vậy.
Từ sau khi anh ta nhìn thấy bức anh của cô chủ họ nhà họ Mạc, liền đi cả đêm đến đây.
Sau khi điều tra một thời gian, nhận được một ít tài liệu liên quan đến thân phận của cô chủ họ nhà họ Mạc, nhưng không thấy điều gì bất thường cả.
Ngoại trừ người trong bức ảnh có chút giống với người mà anh ta muốn tìm, không có bất cứ điểm gì liên quan đến Bạch Mỹ Đình cả.
Lẽ nào thật sự do anh ta nhận nhầm sao?
Anh ta phải đích thân kiểm chứng mới được.
Tiêu Vinh đặt máy tính bảng xuống: “Cử người theo dõi Tiêu Khôn Hoằng, còn có Diệp Tranh nữa, có lẽ bọn họ sắp hành động rồi.”
Nhất định Tiêu Khôn Hoằng sẽ điều tra rõ ràng.
Vậy thì anh ta sẽ trốn trong bóng tối mà nhìn xem, rốt cuộc Tiêu Khôn Hoằng điều tra được cái gì.
Tiêu Khôn Hoằng, khi Bạch Mỹ Đình xuất hiện, cậu có chút áy náy nào không?
Có nhớ lạ chuyện lúc trước, có hội hận không?
Trong bữa tiệc nhà họ Mạc.
Sau khi ông cụ có một bài phát biểu kích động xong, xúc động trở vào đại sảnh, dù sao sức khỏe của ông cụ cũng không được tốt lắm.
Bước tiếp theo là tiết mục tặng quà của các con cháu nhà họ Mạc.
Dòng chính tặng quà trước.
Mạc Đông Lăng, Mạc Tử Hàn, Mạc Tử Tây, Bạch Mỹ Đình đều lần lượt tặng một cái hộp, nhìn kích cỡ chắc là đồ trang trí.
Cũng đúng, nhà họ Mạc là nhà điêu khắc.
Quy tắc mà ông cụ đặt ra là, mỗi năm đều sẽ đánh giá khả năng điều khắc của con cháu. Ông cụ Mạc nhìn qua tác phẩm điêu khắc của Mạc Đông Lăng, vẻ mặt cũng không có gì ngạc nhiên, cũng không khác gì trước kia, cũng không thể tiến lên một bước.
Tài năng của Mạc Tử Hàn còn không bằng Mạc Đông Lăng, cho nên cũng không có gì đặc biệt.
Sau đó đến lượt Bạch Mỹ Đình, khi ông cụ nhìn tác phẩm điêu khắc, cuối cùng cũng nở một nụ cười, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, rất tốt, có tiến bộ.”
“Cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu.”
Bạch Mỹ Đình lộ ra vẻ đắc ý, chỉ cần ông cụ không thất vọng là được.
Cuối cùng đến lượt Mạc Tử Tây trẻ tuổi nhất.
Mạc Tử Tây là người không có tài năng nhất, lại không chịu khổ, cho nên kém nhất.
Ông cụ Mạc tùy ý nhìn qua một cái, đáp một tiếng.
Khi Thi Nhân nhìn thấy vậy, trái tim nhấc lên.
Không biết ông cụ sẽ đáng giá tay nghề của cô như thế nào, rất muốn biết kết quả.
Có điều lần này Mạc Tử Tây chủ động nói: “Ông ơi, ông nhìn kỹ một chút xem, nhỡ có tiến bộ thì sao.”
Ông cụ Mạc lại quay người lại, khi ông cụ cầm lấy tác phẩm điêu khắc, nhàn nhạt nói: “Bình thường không có gì lạ, nhưng…
Đợi ánh sáng buông xuống, ông cụ Mạc đột nhiên biến sắc.
Ông cụ tỉ mỉ nhìn tác phẩm, kích động nhìn Mạc Tử Tây: “Có tiến bộ sao?
Rất tốt, rất tốt, có tiến bộ rất lớn.”
Ông cụ Mạc rất vui: “Giống như chị Mộng Thần của cháu vậy, các cháu đều giống nhau.”
Nụ cười trên mặt Bạch Mỹ Đình dân dần biến mất.
Cô ta nghi ngờ nhìn tác phẩm, không phải Mạc Tử Tây là người có tài năng kém nhất sao?
Sao lần này, đột nhiên có tiến bộ lớn như vậy, nhưng cô lại không nhận được tin tức.
Nếu năng lực của Mạc Tử Tây vượt qua mình, thì cô dựa vào cái gì để đứng vững ở nhà họ Mạc nữa chứ?
Lúc này, điện thoại của Bạch Mỹ Đình vang lên.
Cô ta nhận được tin nhắn: “Tác phẩm của Mạc Tử Tây, không phải do cô ta khắc.”
Nhìn đến đây, đáy mắt Bạch Mỹ Đình hiện lên ý cười, cô ta trực tiếp nói: “Ông ơi, em Tử Tây có tiến bộ lớn như vậy, cháu cũng mừng thay em ấy.
Nhưng cháu lại nghe được một tin đồn.”
“Tin đồn gì?”
Ông cụ cầm lấy tác phẩm, yêu thích đến nỗi không đặt xuống.
Cuối cùng nhà họ Mạc cũng có hy vọng rồi.
“Ông ơi, nghe nói tác phẩm này không phải do một mình em Tử Tây hoàn thành, còn mới người khác khắc nữa.”
Khi Bạch Mỹ Đình nói, đặc biệt nhìn về phía Mạc Tử Tây.
Vẻ mặt của ông cụ nhất thời cứng lại, tia vui mừng ở đáy mắt nhanh chóng biến mất, ông cụ lạnh lùng nhìn Mạc Tử Tây: “Nó nói có thật không?”
Khóe miệng Mạc Tử Tây mím lại: “Ông cũng không nói không được nhờ người khác.”
“Hỗn xược, cháu hoàn toàn không thèm để lời nói của ta vào trong mắt đúng không?”
Ông cụ đột nhiên tức giận.
Bạch Mỹ Đình vội vàng đỡ ông cụ: “Ông đừng tức giận, em Tử Tây cũng vì muốn để ông vui nên mới làm như vậy.”
“Người ngoài thì có tư cách gì chứ?
Cháu thật là vô dụng.”
Ông cụ Mạc tức giận nhìn Mạc Tử Tây, giơ tay muốn đánh người, Thi Nhân sải bước ra: “Dừng tay.”
Danh Sách Chương: